Tuyết Thành Hoa

Tuyết Thành Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322815

Bình chọn: 9.5.00/10/281 lượt.

ậy? Dạ Nguyệt cũng không chịu nổi hàn khí mà Tiểu Nguyệt phát

ra nhưng nàng ta vẫn cố gắng bám lấy cánh tay của Trần Duy Cẩn, quyết

không buông ra.

Khi Tiểu Nguyệt mở mắt ra lần nữa, trong mắt của nàng đã hoàn toàn mất đi cảm xúc.

Nhìn nàng bây giờ chẳng khác gì một bức tượng được tạc ra từ băng.

Không hỉ nộ, chẳng ái ố.

Một bóng người áo trắng xuất hiện trước mặt Tiểu Nguyệt, che lại tầm mắt của nàng.

Lãng Nguyệt không ngờ mọi chuyện lại tệ đến như vậy. Hắn hối hận đã để nàng

đến đây. Nhìn nàng hiện tại, Lãng Nguyệt lại càng day dứt lương tâm.

- Ta đưa nàng đi!

Câu nói vang lên khi thế giới của nàng đã sụp đổ. Tiểu Nguyệt ngây dại nhìn Lãng Nguyệt.

Lãng Nguyệt lặp lại:

- Ta đưa nàng rời khỏi đây.

Tiểu Nguyệt bất giác gật đầu.

Nhưng, chỉ mới quay đầu, một tiếng thét vang lên:

- Đứng lại!

Người ngăn cản chính là Trần Duy Cẩn.

- Uy vương phủ không phải là nơi muốn tới là tới, muốn đi là đi.

Lãng Nguyệt không nhìn Trần Duy Cẩn lấy một lần, chỉ buông một câu nói:

- Ngươi không cản được ta.

Cảm thấy bạch y nhân xúc phạm đến uy nghiêm của mình, Trần Duy Cẩn liền lao vào đấu tay đôi với hắn.

Lại càng không ngờ, Lãng Nguyệt ra những chiêu nhìn như yếu thế, nhu nhược lại hoàn toàn khống chế được Trần Duy Cẩn.

Tiểu Nguyệt lại như không muốn tiếp tục lưu lại, tung người bay lên không trung.

- Tiểu Nguyệt…

Hoàn lão muốn ngăn nàng lại nhưng khi nhìn thấy đôi mắt vô cảm của nàng lại

chùn bước. Phải rồi. Trần Duy Cẩn đã thay đổi, nàng có ở lại cũng chỉ

thêm đau lòng thôi. Nơi này đối với nàng chỉ toàn bi ai. Chi bằng để

nàng ra đi.

Mắt thấy Tiểu Nguyệt đã rời đi, Trần Duy Cẩn liền cuống quýt mà để lộ sơ hở. Lãng Nguyệt nhân cơ hội mà đánh lui hắn.

Thấy Trần Duy Cẩn té ngã trên đất, Dạ Nguyệt liền chạy đến đỡ hắn.

- Vương gia!

Lãng Nguyệt phất tay áo, cao cao tại thượng nhìn xuống Trần Duy Cẩn, mở miệng nói:

- Ngươi không xứng với nàng!

Nói rồi, hắn cũng phi thân đi mất. Trở lại Tuyết Sơn cốc, Tiểu Nguyệt cứ như một người vô hồn, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không để ý.

Đột nhiên đi một chuyến về, công lực Tiểu Nguyệt lại tăng lên gấp bội, còn

tâm trí lại trở nên mơ hồ Hàn lão rất muốn biết nguyên do nhưng làm mọi

cách Lãng Nguyệt cũng không chịu mở miệng.

Muốn hắn nói? Hắn phải nói cái gì đây? Bởi vì nàng có một trí nhớ siêu phàm, không bao giờ

quên được những gì đã xảy ra nên càng không chấp nhận được sự thật tàn

nhẫn, không chịu được đau đớn, mất mát nên đã chọn cách phá huỷ ký ức

của mình, khép chặt trái tim lại.

Nói rằng, nàng trở nên như vậy đều là lỗi của hắn sao?

Là hắn đã đẩy nàng vào vòng luẩn quẩn này…



Một ngày kia, Lãng Nguyệt bế một đứa nhỏ đến gặp nàng.

- Đây là con của nàng.

Tiểu Nguyệt vô thức lặp lại:

- Con?

- Phải. Là con của nàng.

Đôi mắt của Tiểu Nguyệt vẫn mờ mịt. Chẳng lẽ, bây giờ không còn gì khiến nàng quan tâm nữa hay sao?

- Ấm…

Ấm áp sao? Ừ. Thân nhiệt của đứa nhỏ đặc biệt cao nên nàng cảm thấy ấm sao?

- Vậy gọi nó Noãn Noãn đi.

- Noãn… Noãn.

——— ————–

Năm năm sau.

Trên đỉnh núi Tuyết Sơn, quanh năm bị tuyết bao phủ. Trên một cái cây trơ

lá, có một nữ nhân đang ngồi tựa người vào thân cây. Nàng mặc bộ y phục

mỏng manh màu trắng, nếu không chú ý sẽ bị y phục và nước da trắng toát

của nàng làm lẫn với màu trắng của tuyết. Để mặc cho gió lạnh thổi qua

làm tà áo và tóc của nàng tung bay khắp nơi. Nàng không cảm nhận được

hơi lạnh. Trên người nàng cũng không có một tia sinh khí. Cứ như nàng là một phần của băng tuyết.

Cô độc, trơ trọi và lạnh lẽo.

Tuyết Sơn Cốc.

- Trời ơi là trời. Làm sao đây?

Vừa về đến cửa đã nghe thấy tiếng oán than của Hồng Trù. Tiểu Nguyệt lên tiếng hỏi:

- Có việc gì?

Hồng Trù vô ý nói:

- Noãn Noãn đã mất tích rồi. Hu hu hu… sao số ta lại khổ thế này…

Nghe thấy Noãn Noãn, trong tâm trí của Tiểu Nguyệt hiện lên dáng vẻ một bé gái. Đứa bé đó là con của nàng. Tiểu Nguyệt nói:

- Ta đi tìm!

Vừa dứt lời Tiểu Nguyệt đã phi thân bay đi mất. Đến bây giờ, Hồng Trù mới

nhận ra tình thế, nàng lại càng khóc không ra nước mắt.

- Trời ơi, thay vì tìm một người bây giờ phải tìm hai người rồi. Hu hu hu… Chủ nhân ơi! Ngài đang ở đâu?

—————-

Kể từ cái ngày Tiểu Nguyệt biến đổi tâm trí, cơ thể của nàng cũng xảy ra

đột biến. Nó cứ điên cuồng hấp thu hàn khí mà không gây một chút trở

ngại nào cho Tiểu Nguyệt, lại còn tự động chuyển hoá, làm cho công lực

của nàng không cần tu luyện vẫn cứ một đường thăng tiến. Đã mấy lần Hàn

lão phải giậm ngực kêu trời không công bằng, công lực suốt mấy chục năm

của hắn sắp bị nàng đuổi kịp rồi.

Còn Lãng Nguyệt thấy nàng như

vậy lại không hề vui mừng, hắn không nói lời nào, mặt khác còn tìm thuốc ngăn chặn khả năng hấp thu hàn khí của nàng lại, nhưng hoàn toàn không

có hiệu quả. Đến nay, Tiểu Nguyệt đã bước qua tầng thứ tám của Hàn Băng

Công. Chỉ còn một tầng nữa là nàng đã hoàn thành bộ võ công này.

——————–

Tiểu Nguyệt trong chớp mắt đã bay xuống thị trấn nhỏ dưới chân núi. Gặp ai nàng cũng hỏi:

- Ngươi có gặp Noãn Noãn không?

- Có gặp Noãn Noãn không?

Mọi người cảm thấy


XtGem Forum catalog