Teya Salat
Tuyết Thành Hoa

Tuyết Thành Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322661

Bình chọn: 7.00/10/266 lượt.

?

Nghe Trần Nhật Quang nói thế, Noãn Noãn liền tự tin nói:

- Không sao. Biết muội biến mất, bá bá nhất định sẽ đi tìm muội. Bá bá

rất tài giỏi nha, lần nào cũng tìm được Noãn Noãn về. Chỉ là… Noãn Noãn

sợ mẫu thân sẽ lo cho Noãn Noãn thôi.

Thanh Phong nghe Noãn Noãn nói vậy ban đầu cũng không chú ý lắm, đến khi nhìn thấy vòng cổ của nàng thì chợt nghi ngờ.

Nhìn qua có vẻ là một cái vòng cổ bình thường, nhưng thật sự bên trong có

chứa một số hương liệu. Chỉ cần lần theo hương liệu này, sẽ tìm được

tung tích của Noãn Noãn. Rốt cuộc, Noãn Noãn có gia thế thế nào mà phải

cẩn trọng đến như vậy.

- Sắp đến nhà của ta rồi. Noãn Noãn có muốn vào không?

- Được nha. Noãn Noãn muốn biết nhà của ca ca nha.

Thế là ba người kéo nhau về Uy vương phủ.

——— ———-

Đi vào sân của mình, Tiểu Quang liền lớn tiếng gọi:

- Tổ phụ. Tiểu Quang đã về.

Hoàn lão cười ha hả từ bên trong bước ra đón lấy hắn. Tiểu Quang lôi ra mấy cái que kẹo cho Hoàn lão.

- Tổ phụ. Tiểu Quang cho người nè.

Hoàn lão liền vui vẻ cười ha ha với nó. Trước đây, lão rất ít khi ở nhà, chỉ cần bó chân vài ngày lão đã cảm thấy không thoải mái, tìm mọi cách để

ra giang hồ du ngoạn. Nhưng, kể từ năm năm trước, biết được đứa nhỏ của

Tiểu Nguyệt còn sống, vì mặc cảm với nàng, lão đã luôn ở bên trông chừng Tiểu Quang, không để nó phải chịu thiệt thòi.

Sau khi đùa với Tiểu Quang xong, lão mới chú ý tới đứa bé đang đứng bên canh Thanh Phong.

- Noãn Noãn chào tổ phụ.

Noãn Noãn bắt chước theo Tiểu Quang chào Hoàn lão.

Hoàn lão nhìn Noãn Noãn rồi nhìn Tiểu Quang bỗng nhiên nhíu mày, lão hỏi Thanh Phong:

- Ngươi có thấy hai đứa nhỏ có nét giống nhau không?

Hắn vốn đã hồ nghi, giờ lại nghe Hoàn lão nói thế lại càng nghi ngờ hơn.

Quả thật, Noãn Noãn có nét giống Tiểu Nguyệt, cùng Tiểu Quang cũng có

phần tương đồng. Nhưng năm xưa, Tiểu Nguyệt chỉ sinh ra có một đứa nhỏ

thôi. Thanh Phong càng nghĩ càng không hiểu được.

Chỉ cần người

nhà của Noãn Noãn đến tìm nàng không phải rõ mọi chuyện sao. Bàn tay cầm kiếm của Thanh Phong càng siết chặt quyết tâm. Nếu thật sự Noãn Noãn có liên quan đến Tiểu Nguyệt, hắn sẽ có cơ hội tìm được nàng.

Cứ như thế, mấy ngày trôi qua.

- Tại sao lần này bá bá đến chậm thế nhỉ?

- Liệu người nhà muội có thể tìm đến thật không?

- Nhất định mà. Có thể bá bá ra ngoài vẫn chưa về, chưa biết Noãn Noãn bị mất tích.

- Chẳng lẽ người nhà nàng không còn ai sao?

- Có nha. Còn có mẫu thân, lão thái gia và tỉ tỉ nữa.

- Nhà của Noãn Noãn ở trong Tuyết Sơn sao?

- Phải. Noãn Noãn ở Tuyết Sơn Cốc nha.

- Ta chưa nghe nơi đó…

Thanh Phong đứng bên cạnh nghe Tuyết sơn cốc liền giật nẩy mình, hắn gấp gấp hỏi:

- Noãn Noãn, mẫu thân của cháu tên gì?

Noãn Noãn ngây thơ đáp lại:

- Là Tiểu Nguyệt nha.

Vừa nói xong, Noãn Noãn đã đứng vụt dậy hô lớn:

- Mẫu thân đến rồi!

Lúc này, mọi người mới giật mình quay đầu lại nhìn, một bạch y nữ nhân từ

trên trời đáp xuống. Noãn Noãn mừng rỡ chạy đến gần nàng gọi:

- Mẫu thân. - Tiểu… Tiểu Nguyệt…

Khi thấy rõ gương mặt của bạch y nữ tử, Thanh Phong xúc động gọi tên nàng.

Tiểu Nguyệt nghe thấy có người gọi tên mình, nàng ngước nhìn.

Biểu tình vô cảm của nàng đập vào mắt Thanh Phong, làm hắn cảm thấy đau đớn.

- Tiểu Nguyệt.

- Ngươi… biết ta?

Dù đã biết trước nàng đã quên tất cả nhưng khi nghe nàng nói như thế Thanh Phong lại càng chua xót đến không nói nên lời.

Hoàn lão trong nhà nghe động tĩnh cũng chạy ra, gặp được Tiểu Nguyệt lão vui mừng đến rơi nước mắt.

- Tiểu Nguyệt. Cuối cùng con cũng trở lại.

Tiểu Nguyệt khẽ nghiêng đầu nhìn Hoàn lão, không hiểu lời lão nói là ý gì.

Hoàn lão hối hả lôi kéo Tiểu Quang tới trước mặt nàng nói:

- Tiểu Nguyệt. Đây là Tiểu Quang, là đứa nhỏ của con đó…

Tiểu Quang nghe được nàng là mẫu thân của mình thì vô cùng kích động, nhìn nàng không chớp mắt.

Đứa nhỏ?

Không phải là Noãn Noãn sao? Tại sao lại có thêm đứa nữa?

Thấy Tiểu Nguyệt mãi không chịu nhận mình, Tiểu Quang bật khóc bước lại gần nàng, ấp úng gọi:

- Mẫu… thân…

Nhưng Tiểu Nguyệt lại không để cho Tiểu Quang chạm vào mình, nàng lùi về sau né tránh tầm tay của Tiểu Quang.

- Mẫu thân…

Nhìn đôi mắt bi thương của Tiểu Quang, Tiểu Nguyệt cảm giác trái tim mình nhói đau. Nhưng nàng vẫn kiên quyết không lại gần nó.

- … làm ngươi… đau.

Hoàn lão nghe câu úp mở của nàng liền hiểu ra, nói với Tiểu Quang.

- Tiểu Quang, mẫu thân ngươi là sợ hàn khí từ nàng toả ra sẽ làm ngươi tổn thương. Không phải nàng không muốn nhận ngươi đâu…

Tiểu Quang nghe vậy liền lau nước mắt, nhìn nàng nói:

- Tiểu Quang không sợ, mẫu thân.

Tiểu Nguyệt không chịu được việc có nhìu người nhìn nàng như vậy. Nàng dứt

khoát dùng lụa trắng quấn lấy Noãn Noãn phi thân bay đi.

Võ công

của nàng bây giờ đã cao đến mức không dễ dàng bắt được, nhưng Thanh

Phong vẫn không từ bỏ, liền đuổi theo nàng trong vô vọng. Hoàn lão nhìn

theo bất lực, Tiểu Quang lại ôm Hoàn lão khóc nức nở.

- Mẫu thân không chịu nhận ta…

Hoàn lão hai mắt ươn ướt, ôm lấy Tiểu Quang an ủi:

- Mẫu thân ngươi là không nhớ ra ngươi được, chứ không phải khôn