
nàng không bình thường nên ai cũng nhanh phủi tay rời đi.
Có một lão nhân tốt bụng nhắc nhở nàng:
- Nàng muốn hỏi người khác thì phải miêu tả diện mạo của đứa nhỏ đó chứ?
Diện mạo!
- Noãn Noãn…
Trong đầu cố gắng hiện lên gương mặt của Noãn Noãn như hoàn toàn thất bại,
càng lúc hình dáng của Noãn Noãn trong tâm trí càng trở nên nhạt nhoà
hơn.
Nàng bất lực nói:
- Ta… không nhớ.
Lão nhân lúc này đã nghĩ nàng bị điên thật, thở dài một tiếng thương tiếc rồi cũng mặc nàng đứng ngây người giữa phố.
——————
- Ca ca, cám ơn huynh đã cứu muội.
- Tiểu muội muội, lần sau đừng để người xấu dụ dỗ nữa, biết không.
- Dạ, Noãn Noãn đã biết.
Đứa bé gái đáng yêu đang nói chính là Noãn Noãn, đứa nhỏ mà Tiểu Nguyệt
đang tìm khắp nơi. Còn đứa bé trai thật tình cờ chính là Trần Nhật
Quang, thế tử của Uy vương phủ.
Hôm nay, Noãn Noãn đã lén Hồng
Trù chạy khỏi Tuyết Sơn Cốc đi chơi, nào ngờ lại gặp một nam nhân xấu xa dụ dỗ. Trước giờ, Noãn Noãn chưa từng gặp người xấu nên không đề phòng, liền nghe theo lời của hắn xuống núi. May mắn là gặp được Tiểu Quang và Thanh Phong, nếu không Noãn Noãn đã bị bán đi rồi.
Vì sao người
của Uy vương phủ lại ở đây? Hơn ba năm trước, Uy vương Trần Duy Cẩn dâng sớ xin tân hoàng được quy ẩn. Tân hoàng Nam Thiên Thần dù rất tiếc rẻ,
dùng đủ mọi cách cũng không thay đổi được quyết định của Uy vương nên
đành chấp thuận cho hắn chuyển về Bắc Bình. Dù sao ở đó, cũng có một số
sản nghiệp trên danh nghĩa là của Uy vương nhưng thật chất là của Nam
Thiên Thần đứng phía sau cần quản lý.
Nhắc đến Uy vương, không
thể không kể đến ngày thành hôn kinh thiên động địa diễn ra vào năm năm
trước. Ngày đó, Uy vương Trần Duy Cẩn lập thê mới, nào ngờ vương phi cũ
là Lương Tiểu Nguyệt lại xuất hiện gây một hồi náo loạn.
Lần đó,
Uy vương bị thương rất nặng phải cáo bệnh một thời gian dài, mọi người
thì châm chọc rằng không phải thương thế của hắn trầm trọng mà là lòng
tự trọng của Uy vương bị tổn thương nghiêm trọng.
Mọi chuyện càng trở nên xôn xao khi sau đó ít lâu, Thanh Phong, thân tín của Uy vương
biến mất hơn một năm nay ẵm một đứa nhỏ về nói đó là con của Uy vương và tiền vương phi.
Uy vương chết cũng không chịu thừa nhận, lúc đó
lão thái gia đã đem cái chết ra uy hiếp bắt hắn phải nhận con, làm Uy
vương nửa buồn bực nửa căm hận lớn tiếng cảnh báo:
“Dù có mang danh nghĩa là con của bổn vương cũng đừng hòng nhận được lợi lộc gì từ bổn vương.”
Lại càng kinh ngạc hơn, Thanh Phong, đã thề tận trung với Uy vương lại lên
tiếng bác bỏ quan hệ của cả hai, kể từ lúc đó chỉ xem Trần Nhật Quang là chủ nhân của mình.
Nội bộ xích mích, à không, công khai chống đối mãnh liệt mới đúng.
Việc Uy vương bị tổn hại thanh danh như vậy lại mang đến niềm cho một số
người khác chẳng hạn như Cung vương gia, Nam Thiên Cung chẳng hạn.
…
Thanh Phong kể từ ngày hồi vương phủ, biết được sự tình xảy ra với Tiểu
Nguyệt thì đâm ra căm hận bản thân mình. Nếu lúc đó, hắn đủ mạnh mẽ
không bị đám sát thủ của Phượng gia truy sát bị thương, phải nằm một chỗ suốt mấy tháng thì hắn đã kịp trở về để bảo vệ Tiểu Nguyệt, không để
nàng phải chịu tổn thương như thế.
Vì suy nghĩ đó, Thanh Phong
ngày đêm điên cuồng tập luyện kết quả là bây giờ trở thành một người
thân mang đầy sẹo, sát ý ngùn ngụt, không ai dám đến gần.
Sau khi điều tra được người hôm đó đã dẫn Tiểu Nguyệt chính là Lãng Nguyệt,
thần y của Tuyết Sơn Cốc, suốt năm năm nay, Thanh Phong thường xuyên đến Tuyết sơn để tìm Tuyết Sơn Cốc, nhưng mãi hắn vẫn không phát hiện được
rốt cuộc Tuyết Sơn Cốc nằm ở đâu và cũng chưa từng tìm được Tiểu Nguyệt… - Thúc thúc, người có muốn ăn kẹo không?
Noãn Noãn đưa một que kẹo cho Thanh Phong, tươi cười mời hắn.
Thanh Phong đang trong suy tư bị gọi dậy, sắc mặt càng khó coi, nhìn nụ cười
của Noãn Noãn liền chấn tỉnh lại. Không hiểu sao, hắn cảm thấy Noãn Noãn có nét gì đó rất quen thuộc.
Tiểu Quang sợ Noãn Noãn sẽ bị Thanh Phong làm cho sợ hãi, liền lôi kéo Noãn Noãn nói:
- Noãn Noãn. Phong thúc thúc không thích kẹo đâu.
Noãn Noãn liền cuống quýt xin lỗi.
- Xin lỗi. Noãn Noãn vô ý.
- Noãn Noãn, đừng sợ. Phong thúc thúc mặt nghiêm khắc như thế nhưng không phải là người xấu đâu.
- Noãn Noãn không có sợ Phong thúc thúc nha. Phong thúc thúc không phải người xấu. Phong thúc thúc rất tốt nha.
Noãn Noãn lại mỉm cười với Thanh Phong. Tiểu Quang ra dáng lão nhân thở dài, thật không biết Noãn Noãn được nuôi lớn thế nào.
Noãn Noãn ở Tuyết Sơn cốc chỉ tiếp xúc có vài người. Mẫu thân Tiểu Nguyệt
lúc nào cũng im lặng nghe theo lời nàng nói, Lãng Nguyệt bá bá bề ngoài
nhìn nghiêm khắc không thân cận nhưng trước giờ chưa từng phạt qua nàng, Hàn thái gia thỉnh thoảng lại thăm nàng, mang những thứ đồ chơi lạ cho
nàng. Còn Hồng Trù tỉ tỉ là người luôn cùng nàng chơi đùa, bao che cho
nàng.
Có thể nói Noãn Noãn từ khi hiểu chuyện đến bây giờ, lúc
nào cũng nghĩ người khác luôn che chở cho nàng, không hề biết đến người
xấu là gì.
- Noãn Noãn, muội thật không biết đường về nhà sao? Người nhà của muội có lo lắng không