
lâu nữa, hậu cung không có lấy một
bóng hoàng tử, công chúa, chỉ có ba phi tần đang mang long thai là hoàng hậu, Diễm qúy phi và Hiền phi.
Thảm hại hơn là Tề Quốc nội loạn mười năm, cung đình thì bị hủy,
tông miếu thì bị thiêu. Những gì có hơn mười năm trước đó giờ chỉ còn là phế tích.
Mọi người tìm hơn một năm trời mới tìm được Diễm quý phi cùng một cô gái tên là Tề Tuyên. Nữ tử không thể kế thừa vương vị, hẳn nên đi tìm
huyết mạch khác của tiên hoàng, nhưng trời đất bao la, muốn tìm- thật sự chính là mò kim đáy bể!
Quốc gia không thể vô chủ ắt sẽ sinh loạn, ngày xưa Nghĩa Dũng quân
nhiều người mưu trí, đương kim Thừa tướng Lí Hữu Hợp chỉ có thể tạm thời đưa Tề Tuyên ngồi lên ngai vàng, trước giành lấy thời cơ, đợi cho quốc
gia ổn định. Đến lúc đó, sẽ phái người có năng lực truy tìm huyết mạch
khác của tiên đế.
Vì thế Tề Tuyên ngồi trên ngôi vị hoàng đế. Nàng không có thực
quyền, đại sự trong triều quan văn thì có Thừa tướng Lí Hữu Hợp, quan võ có đại tướng quân Chu Bằng, trong ngoài hoàng cung còn có võ lâm minh
chủ Bộ Kinh Vân chủ trì (MN: xin hỏi Vân ca Nhiếp Phong kk hiện giờ ở
nơi nào? =)) ), nàng chỉ là một “ông vua” bù nhìn mà thôi!. Đương nhiên, có nhiều chuyện mọi người cũng hỏi qua ý kiến của nàng một chút, nhưng
cũng chỉ là hỏi- một- chút- mà- thôi!
Nàng rất muốn thoái vị, dù sao nàng đối với ngôi vị hoàng đế cũng
không có hứng thú – nhưng nếu làm nữ hoàng, có thể tuyển rất nhiều mỹ
nam, nàng thích như vậy!
Nàng cũng không dám phủ nhận bản thân mình là sắc nữ, cho dù đối
tượng là thích khách, chỉ cần ngoại hình đẹp, nàng cũng sẽ kìm lòng
không đậu mà “thưởng thức”, nhưng Bộ Kinh Vân lần àno cũng phá bĩnh âm
mưu “săn mỹ nam” của nàng. Hại nàng sống đến hai mươi tuổi, bên mình
cũng chả có một mống mỹ nam làm “thiếp”.
Bộ Kinh Vân đỡ lấy Tề Tuyên đang nhũn ra, cánh tay muốn vươn ra ôm
nàng thật nhanh, lại sợ mình không cẩn thận sẽ làm nàng bị thương.
Hai mắt hắn yên lặng nhìn nàng, ánh mắt màu hổ phách ngọt chết người, cũng ngấy chết người.
Sau một lúc lâu, hắn cắn răng.“Hoàng Thượng chấn kinh, thần hộ tống
hồi cung.” Sau đó, liếc một cái về phía mấy tên thị vệ ngụ ý “đem thích
khách giải đi”.
Tề Tuyên toàn thân mềm nhũn, đến khi bị Bộ Kinh Vân đưa vào Phượng Nghi cung, đầu choáng váng mới hoàn toàn biến mất.
“Ngươi……” Nàng căm giận chỉ vào Bộ Kinh Vân. Mỹ nam thích khách của
nàng, đại soái ca a! Cứ như vậy liền trắng tay.“Ngươi tập kích trẫm,
trẫm muốn chém đầu của ngươi!”
“Không ai nhìn thấy!.” thanh âm từ tính vang lên, như nước đánh tảng đá to.
“Hả?”
“Hoàng Thượng, không ai nhìn thấy thần tập kích ngươi. Chỉ có vô số
ánh mắt thấy thần cứu thánh giá.” Hắn cứ như vậy nói thật, thần thái
nghiêm lại, so với lão phu tử còn muốn hơn một bậc.
Tề Tuyên bất tri bất giác. Truyền âm nhập mật, chỉ có người nghe tiếp thu, người khác không thể biết
“Mệt! vẫn là võ lâm minh chủ ngươi lợi hại nhất thiên hạ, lại sử
dụng thủ pháp vô sỉ đó, ngươi không thấy xấu hổ à? Nàng giơ chân lên,
Cửu Long quan trê đầu nghiêng sang một bên. “Tư tưởng trung quân của
ngươi đâu? Tình yêu nước tha thiết vô bờ của ngươi đâu? Đều đem quăng
xuống sông hết rồi hử?”
Bộ Kinh Vân nhìn chân ngọc của nàng giậm xuống sàn, trên khuôn mặt
từng chút từng chút sắc hồng hiện lên. Nàng càng ngày đã không còn là
một hài đồng, đã trở nên quyến rũ, trở thành một…nữ nhân thực thụ.
Bộ Kinh Vân bảo hộ nàng mười năm, nhìn nàng thay đổi từng ngày, càng ngày càng xinh đẹp. Mới có mấy tháng trôi qua, dung mạo còn muốn hơn
hẳn yêu tinh hoa đào?
Hắn có điểm đau đầu, hoàng đế giả mạo càng lúc càng xinh đẹp..chuyện này thật sự không tốt! cực kì không tốt!
Lại thêm một nỗi… Tề Tuyên một chút tự giác cũng không có, nàng cứ
muốn làm một tiểu hài tử mười tuổi, sôi nổi, vô tư, tràn đầy sức sống,
bỏ quên thứ mị lực chết người vốn có của một thiếu nữ nơi bản thân.
“Bộ Kinh Vân, trẫm nói cho ngươi biết – Tiếu Mộng, ngươi đừng thoát
quần áo của trẫm!” Tề Tuyên mắng được một nửa, lại phát hiện mũ rồng đã
bị tháo xuống, đai lưng bị tháo ra, mắt thấy trường bào đã muốn bị thoát xuống, nàng nhanh tay giữ chặt quần áo, cùng người phía sau giành giật
trường bào.
“Không phải là về cung nghỉ ngơi sao?” Trữ Tiếu Mộng là sư muội của
Bộ Kinh Vân, nghe nói võ công rất tốt, hiện tại trên danh nghĩa là hoàng hậu, chức trách là che dấu thân phận nữ nhi của Tề Tuyên. Nhưng Bộ Kinh Vân cho rằng thật sự rất uổng phí, Tề Tuyên xinh đẹp không thể che giấu được, trừ phi cấp nàng hai đao, trực tiếp hủy dung.
“Không phải.” Tề Tuyên xả hồi trường bào.“Ta là bị Bộ Kinh Vân lôi về, hiện tại đang cùng hắn kháng nghị, ngươi không thấy sao?”
“Nha!” Trữ Tiếu Mộng chầm chậm vuốt cằm trả lời, trên gương mặt thanh tú mang theo một tia mê muội, rất chậm rất chậm phiêu đi.
Tề Tuyên mỗi lần nhìn Trữ Tiếu Mộng đều thấy cô lớn miệng nói rằng
mình chính vô địch khinh công trên võ lâm, nhưng với tuyệt chiêu ” Tiêu dao du” của cô giống như rùa bò. Liệu một ngày nào đó, thích khách tiến vào Phượng Nghi cung, Tiếu Mộng có chạy trốn được không?
“U