
lại, Thanh Thanh chớp chớp mắt, thuận tiện ngoắc ngoắc ngón tay, thậm chí nàng còn nghịch ngợm đến mức lè lưỡi trêu chọc. Đương nhiên, Ám Dạ nhìn không thấy, vì còn vướng cái khăn che mặt.
Hai người đứng trên đài nhìn có vẻ nghiêm túc nhưng thực tế lại đang âm thầm trò chuyện.
“Nữ tử áo xanh che mặt kia là ai?” Theo như Ám Dạ hắn quan sát, chỉ có mình nàng ta dám nhìn thẳng vào hai người. Đáng tiếc nàng che mặt, hắn không nhìn thấy dung mạo của nàng.
“Vân gia Đại tiểu thư, là người Công Tôn tiên sinh vừa ý nhất.” Ảnh Tử vẫn tiếp tục quan sát, miệng khẽ nhúc nhích.
“Không cần biết dung mạo cùng học vấn của nàng như thế nào, chỉ với khí chất gan dạ hơn người kia cũng đủ tư cách làm Minh Vương phi.”
Trừ bỏ nữ tử này ra không ai dám nhìn bọn họ. Vương cần thê tử, không cần một nha hoàn suốt ngày chỉ biết cúi đầu.
“Nhìn rồi nói sau.” Thần sắc Ảnh Tử có chút kỳ quái. Lúc trước xem dung mạo của Vân Thanh Thanh hoàn toàn là chủ ý cá nhân, ngoại trừ nàng ra, không ai biết nàng ta đã huỷ dung.
“Vân cô nương rất thú vị, ta chấm nàng làm Minh Vương phi.”
Ảnh Tử lườm hắn một cái:
“Mộ Dung cô nương cũng không tệ.”
“Nàng không quyết đoán bằng Vân cô nương.”
Với cách nhìn người bao lâu nay của Ám Dạ hắn, Vân Băng Tâm tuyệt đối không phải một nữ tử bình thường.
“Theo ta thấy, đám cô nương này không ai đủ tư cách.”
Vân Thanh Thanh đủ quyết đoán và tự tin nhưng dung mạo của nàng không có tư cách làm Minh Vương phi. (mắt chó nhìn người thấp, Minh Vương ca ca không giống cô)
Thần sắc Ám Dạ cổ quái, ánh mắt gian xảo trêu chọc nàng:
“Vương một khi không thích thì đừng có nằm mơ, không bằng lo chính mình đi.”
Ảnh Tử bị hắn nói trúng tâm sự nhưng không có chút xấu hổ, vẫn trấn định tự nhiên:
“Đừng nói bậy, ta chỉ coi ngài là chủ tử, không có ý gì khác.”
Từ nhỏ lớn lên bên nhau, nàng nghĩ cái gì hắn còn không biết sao? Ám Dạ thở dài:
“Ai, bất kể ngươi nói thế nào, ta vẫn cảm thấy Vân cô nương thích hợp làm Minh Vương phi nhất.”
“Nàng không thích hợp.”
“Vậy người đó thì hợp chắc? Mộ Dung Thiên Thuỷ? Ai cũng được hết, chỉ cần là nữ tử. Thật không biết tên tiểu tử họ Tần kia có cái gì hay, tại sao Vương không quên được hắn.” Nói xong lời cuối cùng, Ám Dạ cảm thấy bất lực. Vương vĩ đại lại là kẻ đoạn tụ, hắn rất đau lòng a.
Sắc mặt Ảnh Tử thoáng thay đổi nhưng ngay lập tức lại trở về vẻ bình thường:
“Nói bậy!” Nàng rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào, Vương thích nữ nhân, Tần Vân kia, thực chất là nữ tử tên Vân Thanh Thanh.
“Vương như thế nào còn chưa tới?”
“Ta làm sao mà biết?” Hai vị hộ pháp này nhìn thì có vẻ cao cao tại thương nhưng thực chất vẫn chỉ là đôi nam nữ thích đấu võ mồm.
Ám Dạ vừa định cãi lại thì thấy một nam tử mặc áo dài màu bạc đi vào.
Hắn lập tức ngậm miệng lại, vẻ mặt nghiêm túc, giả bộ là tả hộ pháp uy nghiêm.
Từ khi hắn bước vào đại điện,tất cả mọi người gần như nín thở. Mọi ánh mắt đều bị sự hấp dẫn của hắn níu kéo, không thể rời đi.
Đoạn Tiêu mặc áo dài màu bạc, tiêu sái phiêu dật. Một đôi mắt xếch, quyến rũ không thua gì nữ tử, đôi môi mỏng đỏ tươi giống như tô son. Cho dù hắn mặc y phục nam nhân nhưng vẫn có người cho rằng hắn là nữ tử. Không ít các cô nương nghĩ hắn là mỹ nữ cải trang thành nam nhân.
Thanh Thanh nhìn hắn, ánh mắt mơ hồ, nước mắt không kìm được rơi xuống, nàng cắn môi, không muốn để mình bật ra tiếng khóc.
Là hắn, tuyệt đối là hắn!
Tuy trên gương mặt không có vẻ dịu dàng như nàng đã từng thấy, không có nụ cười xấu xa, nhưng nàng có thể khẳng định, hắn tuyệt đối là Đoạn Tiêu.
Dung mạo của hắn đã từ lâu khắc sâu trong trái tim nàng. Cả đời này, nàng cũng không thể quên được. Cho dù qua một trăm năm, nàng cũng không nhận lầm.
Là do bọn họ có duyên, hay do thế giới này quá nhỏ? Bọn họ lại gặp gỡ.
Vân Thanh Thanh từng nghĩ sẽ quên đi Đoạn Tiêu, đem tình cảm giữa bọn họ trở thành hồi ức. Nhưng lúc nhìn thấy hắn, nàng mới biết mình nhớ nhung mãnh liệt biết bao. Nàng vẫn yêu hắn, vẫn thương hắn như lúc trước, chưa bao giờ thay đổi. Thậm chí, nàng càng yêu càng sâu đậm.
Đoạn Tiêu ngồi lên ghế chủ tọa ở trên điện, lộ ra nụ cười làm điên đảo chúng sinh:
“Đa tạ các vị cô nương đã nể mặt mà đến thăm Minh Cung, bổn Vương trước tiên kính các vị một chén.” Nụ cười của hắn có phần khô cứng, đối với các mỹ nữ này không hề cảm thấy hứng thú.
Thời điểm hắn bước vào , rất nhiều cô nương đã bị hắn bắt mất hồn, nụ cười kia, lại càng điên đảo chúng sinh. Những cô nương lúc trước mặt mày ủ rũ, không muốn gả cho hắn giờ cũng lộ ra vẻ tươi cười, ý đồ hấp dẫn ánh mắt của hắn. Đẹp trai chính là đẹp trai, bất luận ở thời đại nào đều có lực hấp dẫn rất lớn.
Thanh Thanh máy móc nâng chén, đem toàn bộ rượu trong chén đổ vào miệng. Nàng nhắm mắt lại, nước mắt theo đó lăn xuống, thấm ướt cái khăn che mặt.
Thân phận của Đoạn Tiêu, nàng đã từng suy đoán, nhưng lại không bao giờ nghĩ đến hắn chính là Minh Vương.
Nàng đúng là ngu ngốc, tại sao không đoán ra? Trên giang hồ, nam nhân dám cùng Điệp tỷ kết bái không có mấy người, hắn lại tuấn mỹ như thế, nàng hẳn phải đoán được hắn là Minh Vương.
Cùng Đ