
oạn Tiêu làm huynh đệ trong mấy tháng, thậm chí có một đêm vợ chồng, lại không biết thân phận thật của hắn. Trong lòng yêu Đoạn Tiêu, lại không muốn làm thê tử của Minh Vương. Chỉ sợ thiên hạ không có nữ nhân ngu ngốc như nàng.
Chờ đã, Đoạn đại ca không phải đã có đại tẩu rồi sao? Vì cái gì lại gióng trống khua chiêng đi tuyển phi? Chẳng nhẽ hắn chia tay với đại tẩu? Hay đại tẩu xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Cho dù Đoạn đại ca cùng Vân nhi trong lúc đó có xảy ra chuyện gì, cũng không cần trong một thời gian ngắn như vậy tuyển phi a. Nàng xem đại ca không giống một nam nhân vô lương tâm. Trời ạ, phức tạp quá đi mất!
Có lẽ nàng nên nói thân phận thật của mình cho hắn, sau đó từ từ hỏi cho rõ ràng. Mới có mấy tháng, Đoạn đại ca chắc chưa quên nàng? Nhưng nàng đang mặc nữ trang, lấy thân phận nữ nhi có được không nhỉ? Nàng từng thấy hắn loã thể, nếu để hắn biết nàng là nữ tử thì còn mặt mũi gì nữa!
Nàng từng có vô số lần tưởng tượng cảnh hai người gặp lại nhau, nhưng chưa từng nghĩ đến tình huống này. Nàng tiến thoái lưỡng nan, không biết nên làm như thế nào.
Thanh Thanh miên man suy nghĩ, hoàn toàn không chú ý Đoạn Tiêu đang nói cái gì, càng không chú ý tình huống xung quanh nên không biết bản thân mình đã trở thành tiêu điểm.
Tự nhiên khóc, không muốn trở thành tiêu điểm cũng khó. Thanh Thanh vừa nghĩ vừa khóc, nghĩ đến nhập thần, không thể khống chế cảm xúc của mình, không nghĩ tới việc đã khóc thành tiếng. Đang yên đang lành tự nhiên bật khóc, cũng khó trách mọi người chú ý đến nàng.
“Cô nương, nàng khóc cái gì?” Một giọng nói dịu dàng vang lên, Thanh Thanh đang lơ lửng ở chín tầng mây ngã rầm xuống đất.
Không biết từ khi nào, Đoạn Tiêu đã đi đến trước mặt, dịu dàng nhìn nàng. Đối diện với đôi mắt dịu dàng của hắn, nước mắt nàng càng rơi nhiều hơn.
“Cô nương, nàng khóc cái gì?” Đoạn Tiêu không hờn giận hỏi, chẳng nhẽ hắn thực sự đáng sợ như vậy sao? Đáng sợ đến mức doạ cho nàng khóc?
Thanh Thanh khổ sở cắn môi, cụp mắt xuống, không biết như thế nào đối mặt với hắn.
“Cô nương, nàng làm sao vậy?” Không biết vì cái gì, hắn có cảm giác mình từng quen biết vị cô nương này thế nên hắn trở nên kiên nhẫn hơn so với lúc bình thường.
Thanh Thanh cuối cùng không thể kìm chế, miệng run run, khó khăn lắm mới nói được ba chữ:
“Đoạn đại ca.”
“Nàng bảo ta là gì?” Sắc mặt Đoạn Tiêu phút chốc thay đổi. Nữ tử này gọi hắn Đoạn đại ca, nói cách khác, nàng nhận biết hắn.
Thanh Thanh che miệng không cho mình bật ra tiếng khóc, mơ hồ nói không rõ:
“Đoạn -- đại – ca.”
Trong trí nhớ của hắn chưa từng quen biết một nữ tử như vậy.
“Nàng là ai?” Ta quen biết nàng sao?
Thanh Thanh xúc động thốt ra:
“Ta, ta là...” Thanh Thanh che miệng, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
“Nàng là ai?” Nàng rõ ràng biết hắn.
Thanh Thanh hít một hơi thật sâu, dũng cảm nhìn thẳng vào Đoạn tiêu:
“Ta là Thanh Thanh, là muội muội của Tần Vân - người anh em kết nghĩa của huynh.”
Thanh Thanh cố gắng gượng cười:
“Đoạn đại ca, ta nghe đại ca nói rất nhiều về huynh, nhưng trăm nghe không bằng một thấy.” Nàng từng nói qua nàng có một muội muội, trong thời khắc mấu chốt, mượn tạm thân phận ‘muội muội’ này vậy.
Tần Vân? Thanh Thanh? Tên nghe rất quen thuộc nhưng lại không biết đã nghe qua ở đâu.
Đoạn Tiêu cố gắng tìm Tần Vân trong trí nhớ nhưng đầu óc hắn trống rỗng, thật sự không nhớ ra mình có một người huynh đệ kết bái tên gọi là Tần Vân.
Hắn bất đắc dĩ cười cười:
“Cô nương, nàng nhận lầm người rồi, ta không có huynh đệ kết nghĩa, lại càng không quen biết Tần Vân.”
‘Ta không có huynh đệ kết nghĩa, lại càng không quen biết Tần Vân.’ Những lời này giống như một quả bom, đầu óc Thanh Thanh ầm lên một tiếng, giống như sấm vang chớp giật. Thân thể nàng mềm nhũn, loạng choạng từng bước, quỳ sụp trên mặt đất, đầu óc không suy nghĩ được gì. Trong đầu nàng, chỉ có câu nói ‘Ta không có huynh đệ kết nghĩa, lại càng không quen biết Tần Vân.’ Không thể nào, mới có mấy tháng, hắn không thể quên nàng nhanh như vậy, nhìn vẻ mặt Đoạn Tiêu, không giống như đang nói giỡn. Đoạn đại ca nhìn thì có vẻ đứng đắn nhưng rất hay đùa giỡn, nhưng sẽ không ở giờ phút quan trọng này đùa ác với nàng. Chẳng nhẽ, hắn thực sự đã quên nàng?
Hắn là Đoạn Tiêu sao? Hay là nàng đã nhận sai người?
Thanh Thanh phục hồi tinh thần, ngẩng đầu lên đau thương nhìn Đoạn Tiêu:
“Ngươi thật sự không biết Tần Vân sao?”
Nhìn đôi mắt bi thương kia, trái tim Đoạn Tiêu bất giác đau nhói. Trong tiềm thức của mình, hắn không muốn nhìn thấy nàng đau khổ. Nhưng là...hắn không biết Tần Vân, không thể lừa gạt nàng.
“Không biết.”
Thanh Thanh hoảng hốt đứng lên:
“Ngươi gọi là Đoạn Tiêu có đúng không?”
Thân phận hắn đặc biệt, tên của hắn cũng là bí mật, nếu hắn thực sự là Đoạn tiêu.
“Đúng.” Hắn đối với Tần Vân và Thanh Thanh tự nhiên có cảm giác quen thuộc nhưng không nghĩ ra. Trong trí nhớ của hắn, bọn họ không hề tồn tại.
“Ngươi ghét nhất ăn cay, có một thanh kiếm đặc chế nhét ở trong giày, thích uống nữ nhi hồng, mỗi buổi sáng khi rời giường có thói quen uống một chén trà nhỏ, thích...” Thanh