
nhau tắm.”
Phong cách làm việc của
nàng thật sự là rất giống hắn, ngay cả giọng điệu nghiêm khắc đối với cấp dưới
cũng giống hệt, vừa mới cái loại nói này, trăm phần trăm, tựa như từ trong
miệng của hắn nói ra.
Hắn nhịn không được mà
nghĩ, nếu như nữ nhân này có thể trở thành bạn đời của hắn, điều này sẽ là một
việc rất kỳ diệu.
Ngẫm lại, không cần vì
một tiểu nữ nhân yêu mến bám dính mà buồn bực, không cần phải tốn thời gian cùng
một nữ nhân ngắm trăng nữa, bọn hắn có thể cùng nhau thâu đèn suốt đêm ── vì
công việc ── điều này hoàn toàn phù hợp với lý tưởng của hắn.
“Không!” Nàng biến sắc,
vội vàng thoái thác. “Hai người cùng nhau tắm thì quá chậm, tôi còn muốn về
công ty, chính mình tắm là được rồi!”
Nàng giống như mất mạng
mà chạy vào trong phòng tắm, rất nhanh đã truyền ra tiếng nước.
~~~ ^___________^ ~~~
“Ưng thiểu, Kha Đổng đã
hỏi ngài đối với kế hoạch năm tỷ đồng với “tập đoàn Khải Hàng” khu hai nghìn
thổ địa kia có ý kiến gì không?”
Thân là thư ký tổng tài
Phương Huân Hà, thấp giọng để nói với người lãnh đạo trực tiếp, nàng cảm thấy
thủ trưởng hôm nay tựa hồ như không có mang theo linh hồn đi cùng.
Niếp Thiểu Ưng phục hồi
lại tinh thần, qua loa trả lời đối với vấn đề Kha Đổng kia.
Đối với tập đoàn đối thủ
mà tiêu hai ngàn đất, việc này đối với hắn cho đến bây giờ đều không có bất kỳ
cái nhìn nào.
Mấy ngày hôm nay, một
hình bóng xinh đẹp thường thoáng xuất hiện ở trong lòng hắn lưu luyến không đi,
hơn nữa vào ban đêm, khi mà một mình hắn nằm ở trên giường, liền đặc biệt nhớ
lại thân thể mềm mại động lòng người của An Thải Trí.
Khi hắn cảm thấy nhớ nàng
cũng chính hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Buổi tối tốt đẹp hôm đó
lưu luyến trong đầu của hăn không đi, hắn thậm chí không để ý tốn thời gian để
cùng nàng thưởng thức bữa tối dưới ánh nến, mà sẽ không coi đó là một loại lãng
phí nghiêm trọng.
Nhưng mà, kia tựa hồ như
chỉ là một ý tưởng của hắn, hắn từng đi tìm nàng, nhưng mà phụ tá của nàng đã
nói: nàng cùng thư kí đến Las Vegas để làm
công việc rồi.
Nàng là vì trốn tránh hắn
mới đi xa như vậy sao?
Chỉ mong đây chỉ là suy
nghĩ miên man của bản thân hắn, hắn tin tưởng chuyện đêm đó mặc dù phát sinh là
chuyện ngoài ý muốn, nhưng tuyệt đối là lưỡng tình tương duyệt. (miu:
hai bên đều tự nguyện)
“Lão đại, nếu như mà muốn
ở trong này phá đầu, thì không bằng đi sân bay đón máy bay, cho nàng một sự vui
mừng đi.”
Nhìn ra được suy nghĩ ở
trong lòng huynh trưởng, Niếp Thiểu Hổ cùng hắn đi đến một party liền cầm chén
rượu đỏ đi tới, thản nhiên cho hắn một đề nghị đúng trọng tâm.
Hắn bình thường không
thích nói nhiều, nội tâm chỉ là một con hổ giấy thẹn thùng, nhưng diễn cảm thì
lại lạnh lùng ── hắn có thói quen dùng tàn khốc để che dấu bản tính thẹn thùng
của chính mình.
“Rất thô bỉ a.” Niếp
Thiểu Ưng nhăn nhăn mi, đối với khả năng của lão tam là có thể nhìn thấu lòng
người, hắn sớm đã nhìn quen sẽ không trách.
Hiện tại việc của hắn
cùng An Thải Trí, trải qua sự tuyên truyền mạnh mẽ của lão tứ Niếp Thiểu Long,
mà trừ bỏ ông nội, huynh đệ trong nhà đều biết hết rồi.
Xem, đây chính là chỗ
phiền phức của khả năng đặc biệt của bốn anh em bọn họ, trong lòng đang suy
nghĩ cái gì, muốn làm cái gì, mà làm cái gì cũng đều bị trêu trọc, một chút
riêng tư cũng không có.
Nhưng thật ra ở trong
quán rượu ngày đó, lão tứ phi thường đã đạt đến một trình độ nào đó, cái con
mắt tinh quái kia biết trước được hắn cùng An Thải Trí sẽ phát sinh ra sự việc
nào đó nên đã thức thời tránh được, coi như tiểu tử đó thông minh.
“Anh có thể đi mua một bó
hoa hồng để đến sân bay đón người.” Niếp Thiểu Hổ nói tiếp.
Hắn không cần nghĩ cũng
biết, lão đại đối với việc theo đuổi nữ nhân hoàn toàn không có kinh nghiệm,
nếu như hắn chịu đi sân bay, nhất định là một động tác theo mệnh lệnh, ngay cả
thúc đi mua hoa cũng sẽ không đi mua.
“Quá cũ rồi?”
Niếp Thiểu Ưng nghĩ đến
bộ dạng mình mang theo hoa đến sân bay… Thật là một con lừa.
Làm sao mà lão tam lại
không có một chủ ý nào tốt hơn đây?
An Thải Trí sẽ thích có
người đi sân bay đón nàng sao?
Nàng cũng sẽ thích hoa
hồng sao?
Nàng cũng không phải là
một nữ nhân bình… Ân, có lẽ là hắn nên đi hỏi người ý kiến của lão nhị là lão
luyện trong tình trường đi, chắc hẳn là tương đối chính xác.
“Phiền cho tôi thêm một
ly rượu vang.”
Ở trong khoang hạng nhất
của chuyến máy bay từ Las Vegas bay trở
về Đài Loan, An Thải Trí trằn trọc khó có thể ngủ say, dứt khoát bảo tiếp viên
hàng không cho nàng ly rượu, để ngủ ngon.
Mấy ngày nay nàng ở Las
Vegas làm việc vì tập đoàn An Thị như một con ngựa không có dừng, dù là như thế
nào, sau khi ban đêm một mình trở lại khách sạn ngủ, mỗi ngày nàng đều nhớ đến
Niếp Thiểu Ưng.
Nam nhân
thứ hai trong cuộc sống của nàng…
Nàng vẫn cho rằng mình sẽ
không có được một cái ôm ấm áp của một nam nhân, nàng cũng luôn luôn làm việc
mệt mỏi, không cố ý để cho chính mình rơi vào trong lưới tình.
Nhưng mà, khi tình yêu
đến, nàng thật sự sẽ ngăn cản được sao?
Nhớ tới khuôn