
hích nghe tôi hát, thấy tôi múa đẹp nên muốn làm quen với
tôi. Tôi chỉ nghĩ đơn giản, nếu có người thưởng thức, thì tiền cát xê cho ban
nhạc chắc chắn sẽ cao hơn, tôi cũng không cần đến quán bar làm việc nữa. Thế là
tôi ngoan ngoãn đi theo anh ta.
Trong một phòng nhỏ của quán bar, một người phụ nữ tầm
hơn bốn mươi tuổi trang điểm lòe loẹt, vẻ mặt thân thiện nhìn một lượt từ trên
xuống dưới. “Cô em được đấy. Chả trách ông Ngũ cũng phải chấm.”
“Chấm” là ý gì? Tôi mơ hồ dự cảm những điều không
lành, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi.
Người phụ nữ kéo tay tôi đến ngồi cạnh rồi đưa cho tôi
một cốc nước. Tôi không dám uống, bà ta nhanh chóng nhận ra sự lo lắng của tôi
nên lại đẩy cốc nước lần nữa, nói: “Đừng lo. Chị không phải người xấu”.
Ngày đó tôi thật ngốc nghếch, không lường được hết tâm
địa đen tối của con người. Người lạ đưa nước cho cũng uống. Uống có một ngụm
thì cảm thấy người choáng váng rồi toàn thân mềm nhũn. “Thập Tam, em biết những
gì?”
Bà ta kéo tay tôi, tôi cảm thấy có luồng hơi nóng cuộn
lên suýt nữa thì bỏng da. Nhưng đến chút sức lực để rút cánh tay lại tôi cũng
không có. Tôi ngồi tựa vào sô pha, mọi vật trước mắt hiện lên như ảo ảnh.
Nguyễn Thất trả lời thay: “Con nhỏ này không biết gì
đâu. Tỉnh dậy là bỏ chạy ngay đó”.
“Vậy phải để cho nó cơ hội học hỏi. Làm thế nào thì
cậu biết rồi đấy. Nếu làm tốt chuyện này thì cậu cũng không thiệt đâu.”
Tôi mơ màng bị Nguyễn Thất đưa sang một căn phòng
khác, quần áo cũng bị lột sạch, rất lạnh, tôi muốn co mình để giữ lại chút hơi
ấm. Các ngón tay tê cứng, toàn thân bị trói chặt, không còn chút sức lực nào.
Tôi cảm thấy trước mắt mình có ánh sáng phát ra với
những âm thanh “tách, tách”, có người đang cười, có kẻ đang sờ mó cơ thể tôi,
hơi thở toàn là mùi khói thuốc, chính là mùi thuốc Trung Nam Hải, ngửi thấy mùi
thuốc này, tôi chỉ muốn nôn. Khi đó tôi không biết họ đang chụp ảnh, chỉ nghe
thấy những âm thanh “tách, tách” giống như tiếng một con côn trùng đang khoan
vào trái tim tôi rồi gặm rả rích từng chút một. Khi những âm thanh vụn vặt
không ngớt dội vào tai, tôi mới biết mình bị lừa. Không phải họ đối tốt với
tôi, mà là lợi dụng tôi để kiếm tiền và hiện tại là muốn tặng tôi cho một ông
chú.
“Chụp ảnh được rồi. Đến lúc đó nó sẽ phải ngoan ngoãn
nghe lời thôi.”
Quần áo tôi bị xé tả tơi. Nguyễn Thất lao đến lật ngửa
tôi lên. Rồi một tiếng động lớn, cánh cửa mở tung. Tôi không biết những ai vừa
ập vào, chỉ nghe thấy có người nói: “Cô bé này đáng thương quá!”.
Nghe thấy câu đó, tôi bỗng khóc òa, là tiếng gào khóc
của một đứa trẻ.
Có người đến ôm chặt lấy tôi, chiếc áo ấm áp bao bọc
khiến tôi như trẻ sơ sinh, bàn tay ấm như bàn tay mẹ hay ru tôi ngủ trong ký
ức. Người đó vỗ nhẹ lên lưng tôi, lặp đi lặp lại câu nói: “Phó Tiểu Mật, đừng
sợ, anh đến rồi. Anh đến rồi thì sẽ không còn gì phải sợ nữa”.
Đó là giọng nói ấm áp nhất mà tôi được nghe, đó là bờ
vai vững vàng nhất mà tôi có thể dựa dẫm. Tất cả những thứ đó đều thuộc về một
cái tên – Tiêu Hàn Ý. Đây là lần thứ hai anh ấy cứu tôi. Anh ấy giống như một
kị sĩ, cho dù tôi phạm tội gì, lưu lạc nơi đâu thì anh ấy đều băng qua chông
gai, kéo tôi ra từ địa ngục trong những thời khắc nguy cấp nhất.
Nguyễn Thất và đồng bọn bị dẫn đến đồn công an. Tôi
cùng Tiêu Hàn Ý trở về thành phố W.
Tôi không dám về nhà. Bố mẹ của Tiêu Hàn Ý chăm sóc
tôi như người thân trong gia đình. Chuyện vừa xảy đến với tôi, Tiêu Hàn Ý không
kể với bất kỳ ai. Anh ấy luôn động viên tôi, tất cả đã qua rồi, phải phấn chấn
lên và sống một cuộc đời mới.
Từ đó tôi như biến thành một người khác. Tôi chải đầu
gọn gàng, mặc những bộ đồ kín đáo. Tôi thề rằng sẽ cố gắng làm một đứa trẻ ngoan,
không gây phiền nhiễu, không phó mặc cuộc đời. Tôi tưởng rằng mình có thể quay
về thời thiếu nữ thuần khiết, có thể sống cuộc đời yên ả, nhưng không ngờ rằng
hai năm sau, Nguyễn Thất lại đến tìm tôi…
Lại một đêm nữa, tôi tìm cách trốn chạy, túi xách không
biết đã rơi chỗ nào. Trong túi áo tôi chỉ còn mấy xu lẻ. Tôi muốn gọi điện
nhưng không biết phải gọi cho ai. Người đầu tiên tôi nghĩ đến là Tần Niệm, nhớ
đến giọng nói dịu dàng và gương mặt rạng ngời của anh. Nhưng tôi không có số
điện thoại của Tần Niệm. Chưa bao giờ tôi nghĩ anh sẽ đến cứu tôi trong lúc khó
khăn, vậy mà người đầu tiên tôi nhớ đến vẫn là anh. Nhưng như thế thì có tác
dụng gì chứ? Anh ấy chỉ như một cái bóng ẩn hiện trong giấc mơ, để tôi cố nắm
lấy trong vô vọng. Những trải nghiệm của đời mình, tôi cũng chưa từng kể với
anh. Tần Niệm không thích tôi, tôi có thể lặng lẽ chôn giấu tình yêu của mình
trong trái tim. Nhưng tuyệt đối không thể để anh căm ghét tôi được. Ai sẽ giúp
tôi? Ai sẽ quan tâm đến tôi đây? Tôi thực sự đã rất cố gắng để làm một cô gái
tốt, nhưng ông Trời không cho tôi cơ hội.
Tôi đến bốt điện thoại công cộng bấm một số điện thoại
quen thuộc, nhưng cứ bấm đến số cuối cùng, tôi lại hốt hoảng dập máy. Cuối cùng
vẫn không dám gọi. Trên đời này, nếu ngay cả bố mẹ cũng không cần, không chấp
nhận tôi thì thật s