XtGem Forum catalog
Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật

Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322165

Bình chọn: 9.5.00/10/216 lượt.

m thẳng vào cổ Tiêu Hàn Ý mà chặt, mà chém. Xem mặt lại

là cách tốt nhất để trói được con rùa vàng, sau đó dắt nó theo cho Tiêu Hàn Ý

biết mặt. Phó Tiểu Mật, đi xem mặt đi, tớ đảm bảo cậu mà đi xem mặt thì bay một

cái thẳng lên trời ngay.”

Tô Na Na lắc qua lắc lại cánh tay tôi. Cái miệng xinh

như nụ đào chớm hé, cứ lắp ba lắp bắp như thể đang đóng quảng cáo về buổi xem

mặt trên ti vi.

“Tớ làm sao để bay một cái thẳng lên trời chứ?”

“Cậu bay theo kiểu chim phượng hoàng ấy.” Tô Na Na làm

điệu bộ như kiểu sắp vút lên trời.

“Bay một cái thẳng lên trời có thể là chim sẻ tung

cánh bay sau một phen kinh hãi đấy.”

Tôi bị quay như chong chóng. Nhắm mắt cũng hình dung

ra cái miệng liến thoắng không ngớt của Tô Na Na nên đành gật đầu đồng ý cho

yên chuyện. Tất nhiên đi cùng một anh chàng sẽ tốt hơn nhiều so với việc tôi

một thân một mình tới đó. Nhưng vấn đề là tìm đâu ra người bằng lòng diễn kịch

với tôi chứ. Trong lúc tôi còn nghĩ ngợi mông lung thì trong hội trường, đàn

vịt
bỗng dưng bặt tiếng. Chỉ thấy cái miệng của Tô Na Na

há hốc, tay chỉ về phía bục giảng.

“Vật thể phát sáng! Vật thể phát sáng kìa!”

Trước giờ Tô Na Na vẫn gọi những anh chàng vô cùng đẹp

trai là Vật thể phát sáng. Tôi

nguýt một cái rồi nói: “Bạn Tô Na Na ơi, mong bạn quý trọng sinh mệnh một chút,

vật thể phát sáng rất có thể mang theo tia phóng xạ”.

Cũng giống như Tiêu Hàn Ý. Ổ phóng xạ tiềm ẩn bên cạnh

tôi trong một thời gian dài, đến khi tôi phát hiện ra thì đã bị nhiễm phóng xạ

nặng và trở thành bệnh nhân chỉ cách cái chết một bước chân.

Đến khi tôi tránh xa được nó thì đã trở thành một kẻ

vô cùng đần độn.

Dáng người to cao đứng trước ánh sáng của màn hình

LED. Bộ vest trắng lịch lãm tạo thành những đường nét hoàn mỹ, đôi mắt đen thẳm

như hồ nước mùa đông, đôi môi mỏng mím lại. khóe mắt tươi vui, giọng nói trầm

ấm truyền qua micro cũng có thể lay động lòng người: “Chào các bạn. Tôi là Tần

Niệm”.

Tần Niệm, Tần Niệm…

Khóe mi rủ xuống, tim tôi lặng lẽ nhẩm đọc cái tên ấy,

giống như tiếng líu ríu trong giấc mơ.

Tần Niệm chính là một giấc mộng. Thời niên thiếu trôi

qua, giờ đây anh đã trở thành chàng trai lịch lãm. Có điều, người chứng kiến

từng bước thay đổi ấy của anh lại không phải là tôi.

Tô Na Na vừa lay tay tôi vừa nói: “Không hổ danh là

vật thể phát sáng! Nếu có được lý lịch của anh ấy thì tốt biết mấy”.

“Tần Niệm, tốt nghiệp Đại học Paris 5, sinh ngày Hai

mươi lăm tháng Tám, cao một mét tám mươi tư, nhóm máu A, thích vị cay, màu

trắng. Bài hát yêu thích là… Quốc ca!”, tôi

trả lời một cách máy móc.

Quốc ca? Hả? Vật thể phát sáng

thật có cá tính. Tớ cũng biết hát Quốc ca. Sau

này mỗi người đứng ở một đầu giường và cùng hát Quốc

ca
!”

“…” Chập cheng! Bài này tớ cũng biết hát!

Tô Na Na bỗng định thần, liếc tôi như dò xét một tên

trộm.

“Có – gian – tình!”

“Ha ha”, tôi cười khô khốc. Hồ sơ ấy là tôi đọc trộm

được trong bản khai kết nạp Đảng của Tần Niệm năm anh ấy mười sáu tuổi.

Tô Na Na nhìn tôi vẻ thương cảm, gật đầu nói sang

sảng:

“Ồ, mối tình đầu! Đây chính là mối tình mà cậu vẫn nhớ

nhung tha thiết đấy hả?”

Tôi vội bịt miệng Tô Na Na lại. Cái thanh quản đang

vang to hết cỡ của cô ấy làm cả hội trường có thêm một phen im lặng.

Tôi biết mình lại bị mất mặt, liền lo lắng liếc nhìn

Tần Niệm. Anh vẫn nghiêm trang trên bục giảng, giảng về những kiến thức pháp

luật sơ đẳng nhất, có vẻ anh không nghe thấy gì. Nhưng cách đó không xa, sắc

mặt Tiêu Hàn Ý rõ ràng là tái đi đôi chút, cây bút trong tay vẫn không ngừng ấn

mạnh trên trang giấy theo từng nét chữ.

Lòng tôi chùng xuống. Tiêu Hàn Ý, anh coi tôi như con

rối, thế mà bây giờ còn tái mặt cái nỗi gì chứ? Thật nực cười!

“Kể đi, kể đi!” Tô Na Na huých tay tôi. “Phó Tiểu Mật,

nếu cậu không kể thì tớ sẽ làm cái loa phóng thanh cho mà xem.”

“Được rồi, được rồi”, tôi xuống nước, “Tóm gọn là: Yêu

đơn phương, tiếng sét ái tình, gái cưa trai

một cách lì lợm”.

“Phó Tiểu Mật, cậu kể tớ nghe xem, tớ sẽ báo thù giúp

cậu”, Tô Na Na túm tóc tôi dồn ép.

“Đấy là chuyện cũ rồi. Tớ mặt dày theo đuổi dù biết

rằng anh ấy không hề thích tớ. Đến tên anh ấy là gì tớ còn không biết, vậy mà

cứ ngu ngốc như bị trúng tà đứng đó đợi. Giống như một con cún theo gót anh ấy

đến giảng đường. Anh ấy lên cầu thang, tớ cũng lên, không rời nửa bước.”

“Rồi sao nữa?” Hai mắt Tô Na Na sáng lên.

“Sau đó anh ấy phát hiện rồi quay lại nhìn tớ bằng ánh

mắt lạnh nhạt. Đúng như cậu nói, tớ đã bị ma nhập rồi. Tuy là lần đầu gặp mặt,

không biết tên của anh ấy vậy mà tớ vẫn cúi đầu nói: Học

trưởng, anh hãy làm bạn trai của em
. Giọng điệu của tớ chẳng

khác gì ra lệnh. Khi ấy lại vừa lúc sắp vào học, cầu thang có rất nhiều học

sinh qua lại, tiếng nói ồn ào. Bỗng tất cả đều quay lại nhìn tớ, còn tớ thì

không kịp đỏ mặt, nói lại một lần nữa, rất to, rất rõ ràng: Hãy

làm bạn trai của em nhé!


Tô Na Na phì cười, vội hỏi: “Anh ta phản ứng thế

nào?”.

“Lúc đó tớ đã nghĩ rằng anh ấy mắc bệnh tê liệt cơ