
viên đá trong suốt như hạt mưa vô tình đậu vào đó, vô cùng
tinh tế.
Tim tôi đập mạnh, vì trước đây tôi từng nói với anh,
những bộ đồ màu sắc đơn giản nếu kết hợp với đôi giày màu hồng thì sẽ rất bắt
mắt. Nhưng đó cũng chỉ là những lời nói thoảng qua, anh sẽ không nhớ và cũng
như không bao giờ nhớ tới những việc liên quan đến tôi. Vì vậy, đây chỉ là một
sự tình cờ, hoặc có thể anh đang thương hại tôi.
Bầu không khí trong xe rất im ắng, những giọt mưa vẫn
tí tách rơi bên ngoài. Chỉ cách nhau một tấm cửa kính mà tưởng chừng như hai
thế giới tách biệt. Trên đường về, chúng tôi không nói với nhau câu nào. Trong
không khí yên lặng một cách ngột ngạt đến kỳ quái, chỉ có một giọng ca nữ nhẹ
nhàng phát ra từ CD.
Anh nhớ biết bao những khi em ngốc nghếch,
Ngày đó, em nhỏ bé nên không biết những lo
toan,
Thời gian qua đi, biết ai còn đợi…
Sau đó, anh dừng xe và đưa tôi vào tòa nhà rồi dừng
lại trước cửa thang máy. Chúng tôi vừa dừng bước thì ánh đèn cũng vụt tắt. Tim
tôi đập loạn bởi anh gần ngay trong gang tấc, tôi còn ngửi thấy mùi hương từ cơ
thể anh.
Tần Niệm là người đàn ông ưa sạch sẽ, có nếp sinh hoạt
quy củ và cũng không dùng nước hoa. Dù như vậy nhưng cơ thể anh vẫn tỏa ra một
mùi hương thanh nhã. Giống như ánh mặt trời lúc chiều muộn không chút bụi bặm
chiếu rọi lên gương mặt khiến người ta thấy ấm áp. Đến nơi, anh dừng xe tiễn
tôi đến cửa thang máy. Bước chân dừng lại, ánh đèn cũng theo đó mà mất đi.
Trong bóng tối, chỉ có ánh sáng đỏ của nút bấm thang
máy phát ra yếu ớt. Tôi mơ hồ cảm thấy má anh có đôi lúm đống tiền giống như
đang cười vậy. Tôi muốn nhìn kĩ hơn một chút, dù sao trời cũng rất tối, anh
không thể biết tôi đang nhìn mình. Ánh nhìn vừa mới in trên khuôn mặt anh, còn
chưa kịp bắt đầu những nỗi bịn rịn tham lam thì tôi đã nghe thấy anh hắng giọng
một tiếng. Tôi không biết có phải anh cố ý? Nhưng âm thanh rất to, ánh đèn bỗng
chốc bật sáng. Toàn bộ ánh nhìn lộ liễu của tôi bị lọt vào mắt anh. Tôi cảm
thấy bụng mình nóng ran.
“Tầng 16!” Tôi cúi đầu, hoang mang lẩm bẩm một câu rồi
với tay ấn nút thang máy.
Kết quả là ngón tay anh đè lên ngón tay tôi, cơ thể
anh vẫn còn mang theo hơi lạnh của những giọt mưa.
Chúng tôi bối rối rút tay lại. Phản ứng đầu tiên của
tôi là giấu giếm chiếc lắc bạc thô đeo trên cổ tay phải đúng lúc anh không để
ý. Tần Niệm cắn môi như muốn nói điều gì nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn đính
hôn trên ngón tay áp út của tôi, ánh mắt anh lóe lên những tia nhìn phức tạp,
đôi mày hơi nhíu lại.
“Tiểu… Phó Tiểu Mật, anh tiễn em đến đây thôi nhé!
Chúc ngủ ngon.”
Có những lúc, những việc thoảng qua trong chốc lát chỉ
như một cơn gió. Rõ ràng là thoảng qua da thịt nhưng khi ta còn chưa kịp phát
hiện thì nó đã bay đi mất.
Bạn đã từng thầm yêu trộm nhớ một ai đó?
Đã từng vì một người mà nuôi tóc dài?
Nếu có, bạn sẽ biết rằng tình yêu là nỗi
đắng cay không thể nào quên.
Sau khi tôi và Tô Na Na bị “trục xuất” ra khỏi hội
trường, Tô Na Na kéo tôi đến quán Tư Gia Lệ để làm tóc. Cô ấy nói mái tóc ngắn
của tôi quá thô, e rằng tham dự hôn lễ sẽ khó mà gây được sự chấn động nào đến
kẻ thù.
Tôi ngồi trên ghế sô pha mềm mại, giao mái tóc của
mình cho một người xa lạ chỉnh sửa. Tiếng kéo đưa đi đưa lại sắc lạnh. Tôi lim
dim mắt. Trong ánh đèn ấm áp, từng sợi tóc rơi xuống như lá liễu bay trong gió.
Chỉ có những người thuộc “giai cấp tư sản” có thẻ hội viên đặc biệt như Tô Na
Na mới được vào Tư Giai Lệ nên nơi này yên tĩnh và khá vắng vẻ.
Cắt tóc xong, tôi vào siêu thị mua một thùng mì tôm.
Ánh điện làm hiện rõ hai từ Thầy Khang. Tôi
bất giác chau đôi mày vì nghĩ đến Thầy Tiêu.
Tôi vừa khuân thùng mì tôm nhãn hiệu Thống
Nhất vừa mò mẫm tra thìa khóa vào ổ. Lúc đóng cửa, thấy căn
phòng tĩnh mịch, yên ắng đến đáng sợ. Trong đêm vắng cô đơn, chỉ thấy màu đen
bất tận. Trái tim bỗng dưng thót lại, hơi thở hổn hển, tôi vội bật tất cả các
bóng điện trong nhà mới dần xua đi nỗi sợ hãi.
Bức ảnh cưới trên tường vẫn còn đó. Bên trong khung
ảnh lạnh lẽo, Tiêu Hàn Ý đang ôm Phó Tiểu Mật, chiếc cằm đẹp đẽ của chú rể kề
lên vai trái của cô dâu. Đôi môi mỏng như hôn nhẹ lên mái tóc cô, làn da trắng
sáng, con ngươi đen như một viên ngọc quý. Phó Tiểu Mật trong lòng anh có gương
mặt trắng trẻo nhỏ xinh, đôi mắt cười tươi rạng rỡ, toát lên sự ngọt ngào viên
mãn.
Đã bao lâu rồi nhỉ? Mới có chín mươi chín ngày thôi mà
dài như vài thế kỷ.
Bức tranh treo rất cao, tôi chỉ cao một mét sáu mươi
lăm nên không thể nào với tới để lau được, vậy mà không tìm cách bắc ghế lên mà
lại đi gọi Tiêu Hàn Ý.
“Anh Tiêu, bế em lên lau tranh!”
Tiêu Hàn Ý vòng hai tay quanh ngực tôi, đôi mắt nheo
lại nói một cách nghiêm túc:
“Gọi một tiếng chồng rồi anh bế em lên lau.”
“Chồng…”, tôi dang tay ra hãnh diện nói, “Bế em lên
nào”.
Tiêu Hàn Ý mãn nguyện vòng hai tay ôm eo tôi. Hơi ấm
từ lòng bàn tay truyền qua lớp vải áo khiến tim tôi biến thành một cái trống
nhỏ đập thình thịnh. Tôi nói lảng:
“Chồ