
ết gì cũng không cho tôi yêu thỏ
con, còn tịch thu cả điện thoại của tôi nữa. Tôi bị nhốt trong phòng tối mấy
tháng trời, còn anh ta ở ngoài thì tốt rồi, chăm sóc người phụ nữ của tôi tận
tình, còn chăm sóc đến tận giường nữa. Đồ trở mặt vô tình, anh ta đã trở mặt vô
tình với tôi từ lâu rồi!”
“Đại ca quen Tiểu Mật trong trò chơi, còn quen cô ta
sớm hơn cậu ấy chứ. Hai người họ yêu nhau thực sự, anh ép buộc được sao?”
“Là yêu nhau thực sự hả? Người ta cũng thầm yêu Tần
Niệm năm năm rồi đó, anh ta đã dùng thủ đoạn gì thì tự anh ta biết.”
“Ngay cả Tần Niệm mà cô ta cũng dính vào rồi cơ à, thế
mà tôi không biết đấy.”
“Vậy thì đại ca quen Phó Tiểu Mật từ trước lúc đó nữa
rồi.”
“Câm mồm đi! Hai người có tư cách để bàn tán chuyện
này sao? Các anh trượng nghĩa quá nhỉ? Hết người nọ đến người kia lừa tôi, coi
tôi là thằng ngốc hả, nếu tôi không nhìn thấy đồ của anh ta ở nhà thỏ con thì
các anh còn định dấu diếm tôi đến bao giờ?”
Đầu óc tôi loạn hết cả lên như muốn nổ tung, chạy đến
nhà vệ sinh mà thấy trời đất quay cuồng, tôi hất từng vốc nước lạnh lên mặt.
Mục Thần Chi bóp vỡ ly rượu, lý do tại sao thì cũng
chẳng liên quan gì tới tôi, bởi chúng tôi đã chia tay nhau rồi mà. Anh ta có
yêu tôi hay không, dùng thủ đoạn gì, đó đều chỉ là chuyện của quá khứ. Cho dù
Thiệu Bỉnh Hàm có thật lòng với tôi thì tôi cũng chỉ xem anh ta là bạn. Một
người là người tình cũ, một người là bạn. Tôi chẳng có lỗi với ai cả, tôi chỉ
là một con rối bị đặt sai vị trí làm diễn viên chính mà thôi. Tại sao tôi phải
bất an cơ chứ? Tại sao tôi lại lo lắng, sợ hãi? Thực sự là không cần phải như
vậy, tôi chỉ cần nói rõ ràng với bọn họ. Nhưng tại sao trái tim tôi lại đau đến
thế?
Rất lâu sau tôi mới từ nhà vệ sinh đi ra, Mục Thần Chi
đang chờ tôi ở cửa, có vẻ anh cố tình đứng đó chờ tôi.
Tôi cắn môi, bước đi thật nhanh coi như không nhìn
thấy anh ta. Anh ta bỗng nắm lấy cánh tay tôi, nắm chặt đến mức cánh tay tôi
như bị bẻ đôi thành hai đoạn, tôi gắng sức vùng vẫy để thoát khỏi nỗi đau đó.
“Buông tay ra!”
Anh ta khẽ nhếch mép, nhìn tôi với ánh mắt rất bình
tĩnh. “Anh không buông!”
Tôi cũng mỉm cười. “Được thôi, thế thì nắm tay tôi
bước vào trong ấy, đến lúc đó, nếu cô bạn gái minh tinh kia của anh mà hắt ly
cà phê vào mặt tôi thì anh phải đỡ cho tôi!”
“Không vấn đề gì.” Khuôn mặt đậm nét cười, anh kéo
mạnh tôi vào lòng, các ngón tay vuốt nhẹ lên phần tóc trước trán vừa bị cháy
xém. “Xảy ra chuyện gì thế này? Những vết phỏng rộp trên tay ghê quá!”
Sự ấm áp của những ngón tay anh như dòng nước mát lạnh
nhẹ nhàng chảy từ vầng tráng vào tận trong con tim tôi, dễ chịu đến mức khiến
người ta tự nguyện đắm chìm trong đó. Giọng nói của anh rất dịu dàng nhưng lại
chính là thuốc độc, nếu đã hít vào thì người ta sẽ bị mê man, nhưng tôi không
muốn lấn sâu vào cảm giác đó. Đã kết thúc rồi thì cũng không nên có bất kỳ sự
day dưa nào hết.
“Can hệ gì tới anh?” Tôi cố trấn tĩnh rồi hất tay anh
ra, luồng sức mạnh bất ngờ đó khiến anh sững sờ một lúc, dường như anh cũng
quên mất bản thân phải nói gì, làm gì.
Tôi cúi đầu bước trở lại phòng ăn, không biết bọn họ
đã giải quyết như thế nào mà không khí căng thẳng chỉ chực rút kiếm giương cung
xông vào đánh nhau lúc trước đã hoàn toàn biến mất, người nói kẻ cười. Mục Thần
Chi cũng rất lâu sau mới bước vào. Tôi nói với Thiệu Bỉnh Hàm: “Cuốn tiểu
thuyết ngày mai phải nộp, em vẫn chưa sửa lại. Nếu không về sớm để sửa tiếp thì
tiền sinh hoạt tháng này của em sẽ trở thành vấn đề đáng lo đấy.”
“Được thôi, thế thì chúng ta ra chỗ khách sạn lấy quà
anh tặng em đã rồi sẽ đưa em về nhà.”
“Ừm” Chỉ cần rời khỏi nơi này, có bảo tôi nhảy vào nồi
dầu sôi tôi cũng làm, dù gì thì tôi cũng sắp bị cái không khí ở đây chiên chín
rồi.
Trên xe, Thiệu Bỉnh Hàm vẫn cười nói hả hê và đấu khẩu
với tôi. Tôi đáp lại câu được câu chăng, bỗng cảm thấy như thế thật mệt mỏi,
tôi im lặng một lúc rồi nói với anh ta: “Sau này đừng nói với người khác em là
em gái của anh nữa.”
“Không thành vấn đề, thế thì ngoan ngoãn làm hoàng hậu
của trẫm nhé.”
“Thiệu Bỉnh Hàm, em không nói đùa đâu.”
“Nhưng anh đang đùa với em mà!”
Tôi nheo mày, thực sự không thể chịu nổi cái thái độ
coi như không có chuyện gì xảy ra của anh ta được. “Anh đừng làm trò nữa, anh
nói em mặt dày cũng được, nói em tự tỏ ra đa tình cũng được, em chỉ muốn nói
với anh rằng, em chỉ coi anh là bạn thôi, trước đây và sau này vẫn thế.”
Thiệu Bỉnh Hàm nắm chắc lấy vô lăng, chiếc xe đột ngột
rẽ sang bên trái, thiếu chút nữa thì lao vào lan can bên đường.
Tôi hoảng hồn nhìn anh ta. Anh ta “hứ” một tiếng nhẹ
rồi quay mặt sang nguýt tôi một cái. “Em đừng dùng cái ngữ khí đó mà nói chuyện
với anh, nó làm anh sợ đấy! Nếu có chuyện gì xảy ra thì hai chúng ta dù không
được vui vẻ chung sống nhưng sẽ được chung cùng một mộ.”
“…”
Đôi mắt hoa đào của anh ánh lên niềm vui, nói một cách
rất nhẹ nhõm: “Câu nói lúc trước em nghe thấy rồi à? Haizzz, anh chỉ nói đùa
với chúng nó thôi mà, em vẫn coi là thật hả?”
Thấy Thiệu Bỉnh Hàm cười