
gô thành thân ." Phảng phất như quên mất bên người còn tồn tại người khác, Thanh Song thất thần thấp giọng nói, hai hàng thanh lệ theo má lặng yên không tiếng động rớt xuống.
Hắn muốn thành hôn! Hương Quế giật mình, trong lòng có chút mờ mịt.
Nói vậy, nói vậy... cùng nàng không quan hệ đi. Trừng mắt nhìn, nàng đột nhiên tỉnh ra.
"Ngươi đừng khổ sở ." Dung mạo xinh đẹp, ngay cả khóc cũng chọc người trìu mến, Hương Quế thở dài, an ủi nữ tử đầy ngập nhu tình nhưng không có chỗ rãi bày.
"Vì sao ngươi không khó chịu?" Trừng đôi mắt đầy nước như sương mù, Thanh Song vì sự bình tĩnh của Hương Quế cảm thấy không thể tin được.
"Ta, ta có khổ sở..." Hương Quế có chút thẹn thùng thừa nhận, nhưng cũng không hơn. Nàng không phải cô gái ấp ủ mối tình đầu, ngây thơ khát khao đối với tình yêu còn chưa bắt đầu dưới sự thật tàn khốc đã tiêu tan . Nàng có thể đem hết mọi thứ đi bảo vệ những thứ tốt đẹp chính mình muốn bảo vệ, gần như chấp nhận gia tăng bất bình trên người nàng, cũng không cho phép chính mình khát cầu hồi báo. Bởi vì nàng biết, bắt đầu từ lúc nàng khát cầu hồi báo, mới là giây phút bất hạnh chân chính bắt đầu.
Thanh Song nhíu mi, đột nhiên phát hiện mình hoàn toàn không nhìn thấu nữ nhân trước mắt, đến tột cùng là tâm cơ nàng quá sâu, hay là quá ngu xuẩn?
Nâng tay, lấy khăn lau sạch nước mắt trên mặt, nàng nói ra mục đích chân chính tìm Hương Quế lần này: "Ta không thể chịu đựng được về sau hắn thuộc về một nữ nhân khác... Ta phải rời khỏi nơi này, ngươi cùng ta đi."
Không nghĩ tới nàng tìm mình vì việc này, Hương Quế có chút kinh ngạc. Sau một lúc lâu, mới lúng ta lúng túng nói: "Ta không thể đi." Trừ phi chính mồm Phượng Nhạn Bắc nói cho nàng, nàng có thể rời đi, nếu không nàng không thể đi. Nói cách khác, đi đến đâu cũng chỉ có một con đường chết, còn liên luỵ người khác.
Thanh Song nghe vậy sắc mặt khẽ biến, cười lạnh, "Không chấp nhận ngươi nói không." Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên đưa tay điểm hướng thắt lưng Hương Quế, vào lúc nàng yếu đuối ngã xuống thoải mái đỡ được, sau đó vác nàng đề khí thả người chạy hướng rừng hạnh.
Nếu ngươi mang Hương Quế rời khỏi bên người hắn, ta sẽ nghĩ biện pháp để hắn nạp ngươi làm sườn phi.
Người kia hứa hẹn vang lên bên tai Thanh Song, chẳng sợ chỉ có một chút hy vọng, nàng cũng phải vì chính mình cố gắng một phen.
******
Mười
"Biến mất?" Bước chân Phượng Nhạn Bắc đang đi nhanh bỗng dưng dừng lại, ánh mắt sắc bén quét về phía đại tổng quản đang theo sát phía sau."Có ý gì?"
"Bẩm chủ tử, đã tìm khắp toàn bộ vương phủ, cũng không thấy tung tích Hương Quế cô nương." Đại tổng quản bình tĩnh trả lời, ai cũng không biết trên lưng hắn mồ hôi lạnh đã tẩm ướt áo.
Biểu tình Phượng Nhạn Bắc cứng đờ trong nháy mắt, sau đó khôi phục như thường, "Lệnh Lãnh Úy đến sườn viện gặp ta."
Lãnh Úy, đứng đầu “Ngự phong mười ba kỵ” (13 kỵ sĩ dưới chướng PNB, cưỡi ngựa như gió nên gọi là “ngự phong”), chỉ huy một tổ chức tình báo khổng lồ mà thần bí, chuyên môn để Phượng Nhạn Bắc sử dụng, dò hỏi tình báo, tìm người cùng truy tung, khắp thiên hạ không có tổ chức nào có thể sánh bằng.
"Vâng." Cho dù trong lòng đại tổng quản có rất nhiều nghi hoặc, cũng không dám biểu hiện ra ngoài, vội an bài người đi tìm Lãnh Úy.
Sao có thể đột nhiên biến mất? Ở tại chỗ đứng đó một lúc lâu, Phượng Nhạn Bắc mới đi về phía sườn viện.
Tối hôm qua còn đang hoàn hảo, chỉ nửa ngày không thấy, đã không có bóng dáng? Hắn tự nhiên biết nàng ngốc như thế nào, không có khả năng rời đi vương phủ mà không bị người phát hiện.
Vào sườn viện, nguyên bản các thị nữ đang nghỉ ngơi nhìn thấy hắn đều có chút kinh ngạc, vội đón đi lên, lại bị hắn vẫy lui, sau đó trong ánh mắt không thể tin được của các nàng đi vào trong phòng Hương Quế.
Đệm chăn gấp chỉnh tề nhìn không ra đêm qua nổi loạn, tay hắn nhẹ nhàng xoa chiếc gối đầu vẫn lưu lại mùi hương của hai người, nghĩ đến bộ dáng nàng bị khi dễ, tức giận cũng không ảo não không âm thầm sinh hờn dỗi đáng thương, khóe môi không tự giác nhếch lên.
Chưa từng thấy nữ nhân nào ngốc hơn nàng. Hắn thở dài, tùy tiện nhìn phòng ở, phát hiện quần áo của nàng còn đây, hiển nhiên không phải nàng vụng trộm trốn, nếu muốn chạy trốn nàng sớm nên chạy thoát, mà không phải đợi tới lúc chính mình ở nơi này. Như vậy, nàng đi nơi nào? Hoặc là...
Nghĩ đến phỏng đoán phía sau, đôi mi thanh tú của Phượng Nhạn Bắc rối rắm lại. Ai sẽ bất lợi với nàng? Xem tính nết của nàng, sao có thể đắc tội với người khác.
"Chủ tử!" Thanh âm Lãnh Úy ở ngoài cửa vang lên, đánh gãy suy nghĩ của hắn.
Đi đến trước bàn trang điểm, cầm lấy lược, rút xuống sợi tóc dài vẫn vẫn quấn quanh ở răng, nắm trong lòng bàn tay."Tiến vào." Cảm thụ được xúc cảm rất nhỏ khó có thể phát hiện, hắn không khỏi nhớ tới đêm qua, tóc của nàng từng vòng quấn vào gáy hắn, cùng hắn dây dưa một chỗ.
"Chủ tử." Lãnh Úy đi đến, lại vẫn đứng ở cạnh cửa, cung kính chờ đợi mệnh lệnh.
"Trước ngày mai, đem Hương Quế đưa đế