XtGem Forum catalog
Văn Hương Nguyệt

Văn Hương Nguyệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323395

Bình chọn: 10.00/10/339 lượt.

xoay người đem nàng ôm vào trong lòng.

“Quế, nàng biết không, thân này một ngày không thành, là một ngày ta không thể an tâm a”. Hắn thở dài, thổ lộ ưu tư trong lòng. Thường thường, cảm thấy nàng rất tốt, tốt đến mức sợ hãi bị những người khác phát hiện, sau đó sẽ không còn thuộc về một mình hắn.

Không nghĩ tới hắn lại có ý niệm như vậy trong đầu, tươi cười trên mặt Hương Quế càng thêm to, vươn tay an ủi sờ sờ mặt hắn.

“Được”

Trên đời này, chỉ sợ cũng chỉ có hắn mới có thể đem nàng làm thành bảo.

** ** **

Ngày định vào mùng 7 tháng 8, là ngày hoàng đạo.

Trước khi thành thân, Phượng Nhạn Bắc mang Hương Quế đi gặp hai người.

Người đầu tiên ở điền trang vùng ngoại thành phía bắc kinh thành. Điền trang bị tầng tầng ruộng bậc thang bao bọc, lúc đi, mạ mới được gieo, nhìn qua không quá ngập tràn sức sống.

Bọn họ ngồi trên xe ngựa. Xe ngựa dừng lại trên con đường nhỏ ngoài rừng trúc một tiểu viện, xuyên thấu qua khoảng cách thúy trúc, có thể nhìn thấy tường vây thấp bé. Lúc này, cạnh tường ngồi một phụ nhân trung niên, bên chân đặt một cái sàng, đang ở nơi đó nẩy ngô.

Hương Quế không xuống xe, chỉ lẳng lặng nhìn.

“Có phải hay không?” Phượng Nhạn Bắc hỏi.

Hương Quế khẽ gật đầu, không nói gì, ánh mắt thực bình tĩnh.

Phượng Nhạn Bắc vươn tay cầm lấy tay nàng, cảm giác được run run rất nhỏ, không khỏi nắm chặt một chút, “Chúng ta xuống thôi”.

Chính vào lúc này, một nông phu trẻ tuổi khoảng hai mươi khiêng cái cuốc dắt con trâu từ một nơi khác đi đến, bên cạnh hắn, là một cô bé sáu bảy tuổi tay cầm giỏ trúc.

“A nương! Chúng ta đã về.” Còn chưa tới cửa, nông phu kia đã hô lên.

Nghe tiếng, phụ nhân cuống quít buông cái sàng đứng lên, vẻ mặt tươi cười, tuy rằng khuôn mặt kia che kín tang thương năm tháng, nhưng vẫn lưu lại xinh đẹp thời tuổi trẻ.

“Đói bụng chưa? Trước rửa mặt đi. Đồ ăn đã nấu xong rồi, chờ cha các ngươi về là có thể ăn.” Nàng vừa nói, vừa lấy chậu đến giếng múc nước.

“A nương, để ta…” Cô gái vào sân, nhanh chóng buông giỏ trúc, chạy đến bên người phụ nhân, tiếp nhận chậu gỗ múc nước, “A cha đi đâu?”

“Nhà A Tú muốn làm một bộ giường mới, mời cha ngươi …” Phụ nhân cười tủm tỉm đứng bên cạnh, nhìn hai đứa con của mình, từ ái lưu động trong mắt.

“Không đi. Về đi.” Hườn Quế không tiếp tục nhìn nữa, quay đầu nói.

Phượng Nhạn Bắc không miễn cưỡng, cũng không hỏi nhiều, chỉ đem nàng ôm vào trong lòng, phân phó xa phu, trước khi rời đi khắc cuối cùng nhìn thoáng qua hộ gia đình, trong con ngươi đen thâm u có cảm xúc phức tạp khó hiểu, giống như giận, lại giống như than tiếc.

Ngày nào đó, Hương Quế chỉ nói một câu.

“Biết bà ấy sống tốt là được”.

Mấy năm về sau, nàng chưa từng đề cập tới phụ nhân kia, cũng không còn đến điền trang phía bắc.

Người thứ hai, không, xác thực mà nói hẳn là một mô đất vàng, là ở cách kinh thành mấy trăm dặm, ở nơi đó Hương Quế thấy được hồ sen xuất hiện vô số lần trong mộng, còn có cây liễu. Những người đồng trang lứa ngày xưa đã sớm kết hôn, thành thân, lại gặp lại, nhận ra nhau đã không còn nhiều lắm.

Họ kinh ngạc, ngạc nhiên, khinh miệt lại cực kỳ hâm mộ, ánh mắt sợ hãi lại không cam lòng, nhưng cảm xúc nàng bất động mảy may. Nàng khấu đầu trước mô đất kia, đốt tiền giấy, sau đó tế một bầu rượu. Từ nay về sau, có lẽ thiên địa mờ mịt, khó mà gặp lại.

** ** **

Mùng 7 tháng 8, trời xanh trong suốt, vạn dặm không mây.

Mười dặm phố dài trong hoàng thành trải thảm đỏ mừng rỡ, cây cối hai bên nhà đều thắt lụa hồng, tung hoa tươi, pháo hỉ vang trời. Trong nghi thức hoa lệ, vợ chồng Thập tam vương gia đương triều suất lĩnh chín tên cung thủ tay cầm hồng trù hộ tống một chiếc xe liễn vô cùng hoa mỹ chậm rãi đi qua hoàng thành, hướng về phía vương miếu.

Tiếng chân đột nhiên vang lên như sấm bên tai, nghênh diện mà đến.

Ngàn kỵ thiết giáp trên đường đi tới theo nghi thức, đột nhiên phân ra, đứng hai bên đại đạo, ngựa hý vang trời, móng trước giơ lên, cứ như vậy đồ sộ sừng sững bất động, hình thành một đạo kỵ binh kim giáp hai bên phố dài.

“Vương gia thiên tuế thiên thiên tuế! Vương phi thiên tuế thiên thiên tuế!” Xôn xao! Lập tức tướng sĩ lả tả rút đại đao bên hông, giơ lên cao chỉ thẳng bầu trời, đồng thời hô to, hợp với tiếng ngựa hý vang, tình cảnh chấn động tâm thần.

Trong tiếng hô lớn, một nam tử cưỡi ngựa trắng thong dong xuất hiện ở một đầu khác giữa hàng thiết kỵ, trường bào đỏ như lửa, ngọc quan thúc phát, cười dài nghênh đón xe liễn đang tiến đến. Mặt mày như họa, tuấn tú xuất trần, giữa hai hàng lông mày một chu sa chí kiều diễm ướt át, nổi bật hắn xinh đẹp ma mị.

Cách lụa mỏng màu hồng, nàng nhìn phu quân đứng đầu phố dài, ngực căng thẳng, bàn tay trên đùi nắm chặt, mồ hôi ẩm ướt.

Như khi mới gặp, hăng hái không ai bì nổi, chính là lúc này đây, trong cặp mắt mỉm cười tất cả đều là bóng dáng của nàng, năm đó chưa từng dám tưởng, có thể có được hắn, cho dù chỉ một cái ngoái đầu nhìn lại.

Đối lập với những cực khổ từng chịu đựng, dường như hạnh phúc trước mắt càng khiến nàng phải dùng nhiều dũng khí hơn đi đón nhận