Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Vấn Lang Quân

Vấn Lang Quân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322172

Bình chọn: 10.00/10/217 lượt.

hoàng y nữ tử (*), khiêng trên vai.

(*hoàng y nữ tử :nữ tử vận trang phục màu vàng)

Một gã thiếu niên hơn mười tuổi lập tức tiến lên, đem con ngựa dắt đến một bên vào trong chuồng, tuy rằng ngoài miệng không có nói, nhưng cặp ánh mắt kia của hắn nhịn không được trộm ngắm trại chủ trên vai đang khiêng bao —- ách —- kia không phải là bao!

Bất luận nhìn như thế nào cũng thấy, trên vai trại chủ khiêng giờ phút này, đều như là một nữ nhân a, chẳng lẽ là, trại chủ luôn luôn không gần nữ sắc, lúc này lại đoạt một nữ nhân trở về?

Không, không đúng a! Trại chủ không phải đã nghiêm chỉnh ra lệnh nói cho tất cả mọi người trong trại, có thể cướp hàng hóa ,và tiền bạc, chính là tuyệt đối không được có ý niệm cướp nữ nhân mang về sơn trại ở trong đầu sao?

Mọi người trao đổi ánh mắt nghi vấn, lại không dám hé răng nói nửa lời

Hoắc Ưng một đường khiêng nàng kia, xuyên qua sân nhà, đi nhanh vào trong nhà, quang minh chính đại đi qua, mọi người ai cũng trừng lớn mắt, cũng đi theo hắn vào phòng nghị sự.

Vừa vào phòng chính, vài tên đại hán cũng tùy theo đi tới, cấp báo cáo sự tình lớn nhỏ trong trại.

Hắn tùy ý đặt nữ nhân kia trên nền nhà, bàn tay to lớn dạo qua một vòng ở trên thân hình lạnh như băng, bỏ trâm gài tóc và trang sức ra, tiếp theo xoay người, vén vạt ngoại sam hướng chiếc ghế đi đến.

“Trại chủ, đây là —-” hán tử mày rậm cố lấy dũng khí, hỏi ra vấn đề thắc mắc trong lòng của mọi người

“Hàng nhặt được.” Hoắc Ưng thản nhiên nói, âm điệu lạnh như băng, đem trang sức ném cho thuộc hạ. “ Cầm đi đổi lấy ngân lượng.” Hắn phân phó.

“Ách, kia, thế còn nữ nhân kia ?”

“Đem quần áo lột, cũng cầm đi đổi lấy tiền.” Hắn tiếp nhận trà nóng một bên đưa đến, vẫn là mặt không chút thay đổi.

Mọi người trừng lớn ánh mắt ngạc nhiên, ánh mắt toàn tập trung trên mặt đất, chỉ thấy tiểu nữ nhân kia tóc dài tán loạn, vẻ mặt đầy bùn, rất giống một đứa nhỏ.

Trên thái dương của nàng có vết máu đã khô, trên tay nhỏ bé trắng noãn còn có vết trầy da, vật liệu may mặc trên người dính một chút bùn, một bộ dáng như bị ngã từ đỉnh núi xuống, thân hình nho nhỏ cứng ngắc như đã chết, bị thô lỗ để xuống đất, cũng không thấy nàng có động tĩnh gì.

A, hay là nữ nhân này đã chết?

“Xem nàng như vậy chết, khẳng định sẩy chân ngã nhào vào vách núi.” Có người đoán.

“Trên trán có máu mà, đại khái là bị ngã vỡ đầu.”

“Trại chủ ở đâu kiếm ra?”

Hoắc Ưng buông chén trà xuống. “ Nhặt được ở địa phương cách đây mấy chục thước.”

“Chỉ có một mình nàng sao?”

Hắn gật đầu, có chút không kiên nhẫn.

“Quái, là cô nương nhà ai sao một mình chạy tới Cửu sơn Thập Bát này?” Có người khó hiểu nói.

“Không quan tâm nhiều như vậy, nói không chừng nàng là muốn tới chỗ này tự vẫn.” Một người khác nói, ánh mắt nhìn thẳng vật liệu may mặc tốt nhất kia, ở trong lòng thầm đánh giá, xiêm y này có thể đổi được bao nhiêu ngân lượng.

Trại chủ nói rất đúng, vật liệu may mặc được thêu rất tinh xảo rất hiếm thấy, xem ra người ta là cô nương nhà giàu có, đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, tuổi còn trẻ mà đã đi tìm đến cái chết. Chính là, xiêm y trên người này còn có thể đổi được chút tiền, có thể cho mấy đứa trẻ ăn no, coi như là làm công đức đi, nhiều nhất bọn họ đem nàng mai táng thận trọng, đốt thêm ba nén hương, cũng coi như trả lại ân tình của nàng.

“Đúng rồi, trại chủ, hôm qua lại có hai hộ nhà tiến đến, nói là từ phương bắc đến, một nhà họ Lưu, một nhà họ Trần, hai hộ này có bẩy nhân khẩu.” Trương Gia Bảo dẫn đầu phục hồi lại tinh thần, vội vàng báo cáo.

“Đã an bài tốt chưa?”

“Đã làm như lệ thường, trước để cho nữ quyến đến vườn rau hỗ trợ, nam phái đi làm công việc xây dựng.”

“Tốt lắm.” Hoắc Ưng gật đầu.

Một con gà trống theo ngoài cửa đi vào, nó ngẩng đầu ưỡn ngực để lộ ra lông chim xinh đẹp của nó. Hắn thản nhiên liếc mắt nhìn con gà trống kia một cái, mới lại quay đầu —-

“Có tin tức gì không?” Hắn hỏi.

“Nói.”

Hoắc Ưng giương mắt, tầm mắt chuyển hướng vào tên còn lại.

“Lão Cát, thám tử phái xuống núi đâu?”

“Tiểu Vương dùng bồ câu đưa tin trở về, tri huyện Sơn Đông tháng sau sẽ cáo lão hồi hương, Viễn Đông tiêu cục thay hiệu buôn Hà Nam vận chuyển lương thực, hai loại tin tức này xác nhận không có lầm.”

“Tri huyện Sơn Đông là người như thế nào?!” ngón tay to dày đầy nam tính nhẹ nhàng gõ gõ xuống mặt bàn, ánh mắt của hắn thâm trầm, có chút đăm chiêu, mọi người cung kính đứng ở một bên, chờ nghe chỉ thị của hắn.

“Đồn đãi nói hắn vài năm nay đã tham ô không biết bao nhiêu ngân lượng, Tiểu Vương nói hắn thỉnh đội quân quan binh hộ tống, chỉ là trả hơn mười lượng để vận chuyển mỗi xe hàng hóa.”

Trên bạc môi nhếch lên một nụ cười, con ngươi đen lóe ra quang mang mãnh liệt như ánh mắt của con thú đang săn mồi.

“Cửa hiệu Hà Nam làm ăn buôn bán ra sao?” Hoắc Ưng lại hỏi.

“Lâm đại phú của hiệu Hà Nam buôn bán rất công đạo, gặp gỡ năm mất mùa, còn có thể mang hàng hóa ra phát chẩn tai ương.”

Ngoài phòng một trận xôn xao, một con chó lông vàng đang truy đuổi một con mèo theo từ ngoài cửa chạy ra, tiến vào bên trong chuồng gà, trong khoảng thời gian ngắn gà bay chó