
hông trở về.
Vì để không phải nhớ đến hắn, Khanh Khanh rời đi phòng ở, đến khu nhà dài đằng trước đi hỗ trợ, thẳng đến cả người gân cốt đau nhức, mới trở lại trong phòng đi ngủ.
Ngày thứ ba, nàng cố gắng thử nấu ăn, lòng bàn tay còn bị dao nhỏ cắt tạo ra vài miệng vết thương. Thương thế không nghiêm trọng, nhưng đại nương lại phá lệ ngạc nhiên, cố ý đem nàng đuổi ra phòng bếp.
Nàng đi xung quanh khu nhà dài vài vòng, đi thong thả quay lại rừng cây phong, cước bộ càng phóng càng chậm, không muốn trở lại trong phòng trống vắng kia.
Hắn không có trở về, nàng một mình ở trong phòng, hảo tịch mịch —-
Khi àng đang ở rừng cây phong, lục tìm lá cây phong đỏ rực nhất, cách đó không xa truyền đến một tiếng vang mỏng manh.
“—-”
Là thanh âm gì?
Nàng dừng lại động tác, hồ nghi ngẩng đầu, nghiêng tai lắng nghe.
“—-”
Tiếng vang lớn hơn một chút, lại vẫn không rõ ràng lắm. Nàng đợi một hồi lâu, suy nghĩ xác định xem đó là thanh âm gì .
Không bao lâu, thanh âm kia lại lần nữa vang lên, lúc này rõ ràng hơn một chút. Nàng lập tức phát hiện, đó là tiếng người kêu cứu.
Khanh Khanh vội vàng vén váy đạp trên lá cây phong, xuyên qua núi rừng rậm rạp, nhắm thẳng ở chỗ sâu chạy đi, tìm kiếm nơi phát ra thanh âm cầu cứu.
“Đi —- mau tránh ra —-”
Giọng nói hoảng sợ truyền đến, theo vách núi bên cạnh truyền đến.
Khanh Khanh thở hổn hển chạy tới, thế này mới nhìn thấy, đệ đệ của Hoắc Ưng, đang bị một con mèo rừng vây ở vách đá. Mèo rừng có lông màu hoàng kim (màu vàng chói), hình thể cơ hồ lớn hơn một nam hài bình thường, nó chính lộ ra nanh vuốt, phát ra tiếng gầm nhẹ uy hiếp.
(* mèo rừng: hay còn gọi là mèo hoang, một giống mèo nhỏ)
Nam hài kinh hãi cực kỳ, lại đi lui về phía sau từng bước, hắn lòng bàn chân dẫm phải hòn đá nhỏ, ngã nhào về phía sau vách núi không thấy độ sâu.
“Đừng lùi lại nữa!” Khanh Khanh sợ hãi kêu một tiếng, toàn thân mồ hôi lạnh chảy ròng.
Mèo rừng cùng nam hài đồng thời ngẩng đầu lên, mèo rừng lộ ra răng nanh trắng muốt đe dọa, nam hài trên mặt có thật sâu kinh hoảng cùng sợ hãi.
Nàng hít sâu một hơi, lục tìm một thanh củi khô, đối với mèo rừng vung lên, thét to.
“Xem bên này, đúng, chính là ngươi, bổn miêu, mau cút! Có nghe hay không! Mau cút a —-” Nàng mặt ngoài trấn định, kì thực hai chân không ngừng run rẩy, trong lòng sợ hãi cực kỳ.
Mèo rừng trừng lớn mắt hiện lên đồng tử vàng óng ánh, phút chốc há mồm gầm gừ, trong cổ họng phát ra trầm thấp tiếng vang đe dọa.
“Rống —-”
Cả tòa rừng rậm vọng lại tiếng rống của nó, kia rống lên một tiếng không ngừng mở rộng, làm người ta trong lòng run sợ.
Khanh Khanh hai tay không ngừng phát run, lại từng bước cũng không chịu lui, tiếp tục phô trương thanh thế, vung thanh củi khô, kêu to.
“Đến a, đến a! Ta mới không sợ ngươi! Nếu không đi, ta liền đem ngươi làm thịt ăn —-” Nàng hô, không chịu thoái lui, nhượng bộ.
Mèo rừng đi về phía trước từng bước, hung ác gầm gừ.
Khanh Khanh không cam lòng yếu thế, cũng đi phía trước tiến thêm một bước, trong lòng tuy sợ hãi, nhưng vẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm mèo rừng, dùng sức huơ huơ củi khô.
“Mau cút!” Nàng quát, liên tục dậm chân.
Không biết là phô trương thanh thế có hiệu quả, hay là mèo rừng kia đoán rằng, nàng kỳ thật cũng không ngon miệng, không đáng mạo hiểm có khi sẽ bị giết. Tóm lại, nó lại gầm gừ thêm hai tiếng, tiếp theo ve vẩy cái đuôi, liền xoay người biến mất ở trong rừng rậm, không hề để ý tới bọn họ.
Khanh Khanh nhẹ nhàng thở ra, hướng nam hài chạy tới, ôm cổ nam hài bị dọa cho lăng ngốc.
“Không có việc gì, không có việc gì, nó chạy —-” Nàng thì thào nói, khắc chế không được vẫn run run. Vừa mới có như vậy trong nháy mắt, nàng rất sợ con mèo rừng này hung tính, dùng răng nanh trắng muốt cắn đứt cổ của nàng—-
Nam hài nắm chặt xiêm y của nàng, đem mặt chôn ở trong lòng nàng, cũng không ngừng run rẩy. Khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn trắng bệch, liên tục hít sâu, tiếp theo oa một tiếng khóc đi ra.
“Ô…… Ta sợ……”
“Ô…… Ta biết, ta biết, ta cũng rất sợ……” Khanh Khanh gật gật đẩu, một mặt vỗ về lưng của hắn, cũng đi theo giọng nói nghẹn ngào, lệ một chuỗi lăn xuống
“Ô ô…… Thật đáng sợ……”Nam hài nức nở nói.
“Ô ô…… Đúng vậy, thật đáng sợ……” Khanh Khanh khóc đồng ý.
Hoắc Ưng theo tiếng khóc, nhanh chóng chạy tới, thấy một lớn một nhỏ đang ngồi ở vách núi ôm nhau, cùng nhau khóc rống thất thanh.
“Làm cái gì?!” Hắn nhăn lại mày rậm, thanh âm cứng ngắc hỏi .
Khanh Khanh lệ chưa khô, khóc càng to hơn.
“Chúng ta —- chúng ta —-” Lòng như có quỷ, nàng nói không nên lời tình hình cụ thể, nước mắt lại tích táp rơi xuống
Nam hài cũng là vừa nhìn thấy Hoắc Ưng, toàn thân liền cứng ngắc, vội vàng lau khô nước mắt, giãy ra ôm ấp của nàng, nhanh như chớp chạy vào trong rừng rậm.
“Đợi chút —-” Khanh Khanh đứng lên, vội vàng muốn đuổi theo.
Mới bước một bước, cổ tay liền cảm thấy căng thẳng, cả người nàng bay lên không, bị nắm chặt kéo lại, Một tiếng trống vang lên, ngã vào trong lòng của Hoắc Ưng
“Ngươi khóc cái gì?” Hắn tức giận chất vấn.
“Ngươi đừng lôi kéo ta, ta —- đệ đệ của ngươi —-” Nàng sốt ruột giã