
y nằm một mình một giường, ôm ấp của hắn, độ ấm của hắn, hương vị của hắn, là như vậy ấm áp quen thuộc. Hơn nữa, nàng mơ hồ phát hiện, hắn ngôn ngữ thô lỗ, kỳ thật trong đó có một chút quan tâm.
Tuy rằng, kỹ xảo an ủi kia thật sự còn chờ tăng mạnh, nhưng bị hắn ôm vào trong ngực như thế này, vỗ, ôm, nàng vẫn là trong lòng cảm thấy ấm áp, cảm thấy hảo cảm động, hảo cảm động —-
~~~~~~~~~~~
Sau một hồi mưa to đã ngừng, Hoắc Ưng mang nàng đi vào trong núi .
Hắn muốn đầu bếp nữ chuẩn bị thỏa đáng đồ ăn, liền mang theo nàng ra cửa trại. Dọc theo đường đi, bọn họ trải qua hai khe núi, một tòa thác nước, không ngừng hướng lên trên đi đến, đi hơn nửa buổi sáng, vẫn chưa đến nơi cần đến.
Khanh Khanh cầm theo cái rổ, dẫm lên lá cây rụng bị nước mưa tẩm ướt, thở hổn hển đi theo phía sau Hoắc Ưng.
Hắn đi được thật nhanh, hơn nữa hai chân thon dài, cất một bước bằng vài bước của nàng, nàng cố gắng nghĩ muốn đuổi kịp, nhưng khoảng cách giữa hai người lại thủy chung không có ngắn lại.
A, đừng —- chớ đi nhanh như vậy a —-
Nàng ở trong lòng la lên, lại không có can đảm nói ra, sợ hắn ngại nàng chậm chạp, sẽ nhẫn tâm đem nàng bỏ qua một bên.
“Nhanh lên.” Hắn đứng ở phía trước, lạnh giọng nói.
“Được —- được —-” Đừng nói cước bộ phải nhanh hơn, nàng ngay cả trả lời đều không còn lực.
“ Ngươi mệt mỏi sao ?” Hắn nhíu mày, không hiểu được thể lực của nữ nhân , nhưng lại cùng nam nhân có chênh lệch lớn như vậy. Hắn đi qua sơn đạo rất nhẹ nhàng, nàng đi tới như là muốn bỏ lại cái mạng nhỏ.
Lúc này, nàng ngay cả khí lực trả lời cũng không có, chỉ có thể suy yếu lắc đầu.
Hoắc Ưng nhướn mi, nhìn nàng gian nan tiêu sái, đi được vài bước, nhất định phải dừng lại thở dốc. Sau một lúc lâu, hắn hướng nàng vươn tay.
“Lại đây.”
“A?” Nàng nháy nháy mắt, đối diện bàn tay to ở phiá trước đang vươn ra kia, nhìn ngốc lăng.
Hắn hít sâu một hơi, tính nhẫn nại có hạn. “ Ta gọi là ngươi lại đây.”
Khanh Khanh thế này mới tỉnh ngộ lại, vội vàng cầm tay hắn, nhận hiệp trợ.
Hai người tiếp tục hướng trong núi đi đến, giữa núi rừng rất là âm u, chỉ ngẫu nhiên có chút tía nắng của mặt trời xuyên qua lá cây chiếu xuống.
Bị hắn nắm tay, đi trong sơn đạo tựa hồ trở nên dễ dàng hơn một chút, nàng cúi đầu, chuyên tâm đếm bước chân, thế này mới phát hiện, hắn còn cố ý thả chậm tốc độ, phối hợp với tốc độ chậm chạp của nàng.
“Chúng ta đang đi đâu?” Nàng hỏi, thanh âm rất nhỏ, sợ kinh phá sự yên tĩnh giữa núi rừng.
“Ôn tuyền.” Hắn nhìn nàng liếc mắt một cái, lại quay đầu đi, tiếp tục đi về phía trước
(*ôn tuyền: suối nước nóng)
Khanh Khanh gật đầu, đi được có chút mỏi.
“Còn bao lâu?”
“Ngay tại đằng trước.” Hoắc Ưng thản nhiên nói, dẫn nàng xuyên qua vài cọc gỗ dựng bạt che trời, lại lướt qua một tòa cự nham. Ở trước mặt hai người, bỗng nhiên xuất hiện một ôn tuyền.
Nước trong ôn tuyền trong suốt thấy đáy, vây xung quanh là những cự thạch, trong ôn tuyền còn lượn lờ sương trắng, u tĩnh mà xinh đẹp, làm người ta cảm thấy thoải mái.
“Đem quần áo thoát.” Hoắc Ưng hạ chỉ thị.
“Sao?” Nàng đột nhiên hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt bất khả tư nghị.
Cởi quần áo? Người này? Chẳng lẽ hắn lại muốn —- ách —-
Chỉ là tưởng tượng, mà khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng
“Đem quần áo thoát.” Hắn mày rậm nhíu lại, không kiên nhẫn lặp lại. “ Đi xuống ngâm mình ở trong nước ấm một chút.”
“Không phải ngươi muốn ngâm mình sao?” Khanh Khanh trừng mắt nhìn, tay nhỏ bé nắm chặt cổ áo, nắm có chút nhanh.
Hắn mặt không chút thay đổi trừng mắt nhìn nàng. “ Ban đêm ôm lấy đến giống như khối băng cũng không phải ta.”
“Nha.” Khanh Khanh xấu hổ cúi đầu, hai má càng hồng, không hiểu cảm thấy có chút áy náy.
Nàng thể chất hư hàn, tay chân luôn lạnh như băng, ban đêm vào thu đông lại thường xuyên đông lạnh, ngủ không được. Sau khi tới phía Nam, ban đêm có hắn làm bạn, thân hình nóng hừng hực cực nóng kia, làm tứ chi của nàng cũng ấm lên, nàng ngủ, ngủ, tổng nhịn không được ôm chặt, chui vào trong lòng hắn .
Ở dưới ánh mắt sắc bén, nàng chậm quá cởi ra áo khoác, nhìn nước trong ôn tuyền.
Sau khi cởi xuống áo khoác, Hoắc Ưng vẫn đứng ở trước mặt nàng, chằm chằm nhìn nàng.
“Ách…… Ngươi…… Cũng nên đi qua một bên……” Khanh Khanh mắc cỡ đỏ mặt hỏi.
Hắn hai tay ôm ngực, không nói một câu, ngược lại nhướng mi
Nhìn biểu tình của hắn, chỉ biết hắn không chịu!
Nàng nhận mệnh thở dài, chỉ có thể bản thân xoay người sang chỗ khác, dùng tốc độ nhanh nhất, cởi xiêm y ra, tiếp theo nhanh chân tiến xuống ôn tuyền.
Mới bước xuống suối nước nóng, nàng liền thoải mái phát ra tiếng thở dài.
Nước suối không nóng lắm, ôn ôn, có cảm giác thập phần thoải mái.
Nàng không dám quay đầu lại, sợ lại nhìn thấy cặp con ngươi đen sâu không lường được kia. Nàng thật cẩn thận, đi lên phía trước đi được càng sâu một ít, sau khi xác định Hoắc Ưng hẳn là xem không rõ ràng lắm, mới dám trở lại.
Mới vừa quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú kia nhưng lại gần trong gang tấc!
“A!” Khanh Khanh sợ tới mức đổ về phía sau, bản năng vươn tay, ôm chặt đầu vai trần trụi của hắn.
“Đứng chắc.” Hắn thản nhiên nói,