
c hít sâu, mới có dũng khí mở miệng.
“Sở Khanh Khanh.”
Sở?
Con ngươi đen lợi hại đảo qua nhìn Sở Cuồng đang tức giận đến nghiến răng nghiến lợi .
“Ngươi họ Sở?” Hắn thanh âm rất thấp, rất nhẹ, nhưng cũng ẩn chứa nguy hiểm.
Đầu nhỏ lại càng cúi thấp hơn một chút.
“Ngươi là muội muội của hắn ?”
Đầu nhỏ gật hai cái.
Hắn hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt thành quyền, áp lực lửa giận.
“Lúc trước mất trí nhớ, kỳ thật là âm mưu của ngươi?”
“Không!” Khanh Khanh liều mình lắc đầu, khuôn mặt tái nhợt. “ Vừa mới bắt đầu, ta là thật sự đã quên hết thảy, ngươi tin tưởng ta, ta —-”
“Đừng tìm hắn nhiều lời!” Nàng nói còn chưa nói hoàn, Sở Cuồng đã giãy ra khỏi kiềm chế của lão bà đại nhân, đột nhiên vọt lại đây, vung kiếm lên chém, một lòng thầm nghĩ muốn làm thịt sơn tặc này.
Hoắc Ưng phản ứng cực nhanh, tay giơ kiếm lên, cũng hướng Sở Cuồng vung đi qua.
Khanh Khanh chỉ nghe thấy tiếng hai đao kiếm giao kích!
“A!” giữa đao quang kiếm ảnh, Khanh Khanh sợ hãi kêu ra tiếng.
Hai nam nhân liếc mắt ngừng tay, không muốn làm thương đến nàng, đồng thời nhanh tay muốn kéo nàng hộ ra phía sau. Nhưng mỗi người một bên, mỗi người cầm một tay, Khanh Khanh ở giữa , hai người cũng không ai chịu buông tay.
Sở Cuồng cùng Hoắc Ưng trừng mắt nhìn nhau, đồng thời rít gào lên với đối phương.
“Buông nàng ra !”
Một người một câu, đồng thời cùng nhau phát ra
Hai người ngẩn người, lại lần nữa mở miệng, không ngờ là trăm miệng một lời. “ Ngươi thả trước!”
Cái này tốt lắm, ai cũng không chịu ai, hai nam nhân cách Khanh Khanh, trợn mắt giằng co. Tiếp theo trong nháy mắt, bọn họ đồng thời ném đao kiếm, đột nhiên nắm tay thành quyền nhắm ngay đối phương đánh tới
Hai nam nhân ác đấu, đánh cho trời đất u ám, một người vì bảo hộ muội muội mà sốt ruột, một người vì đoạt tình yêu mà nóng vội. Khanh Khanh ở giữa, chỉ nghe thấy quyền phong vù vù rung động, quyền cước không có mắt, vài lần thiếu chút nữa đánh tới nàng, hai người đều đúng lúc thu tay lại.
Ở giữa hai người, tuy rằng không bị nửa quyền đánh tới, nhưng cũng không cảm thấy dễ chịu. Trong khoảng thời gian ngắn, hai nam nhân lại cùng lúc dùng lực kéo nàng.
“Đau quá.” Nàng hô nhỏ một tiếng.
Hai người đồng thời buông tay.
“Ngươi làm đau nàng!” Hoắc Ưng rống to, tránh đi nàng chém ra một chưởng.
“Những lời này là ta nên nói!” Nhìn thấy tiểu tử này cùng bảo bối muội muội vô cùng thân thiết, Sở Cuồng liền cảm thấy lửa giận bừng bừng.
“Ai a, đừng kéo, canh gà đổ hết rồi.” Khanh Khanh kêu lên sợ hãi, chung canh gà trong tay đã sớm đổ hết.
“Không quan hệ, vẫn còn có hơn phân nửa chung!” Vũ Y ngăn không được Sở Cuồng, rõ ràng ngồi ở ghế nhàn nhã uống trà, thái độ thong dong, chờ hai nam nhân đánh xong.
Khanh Khanh bị kéo lại buông ra, kéo lại buông ra, lập lại vài lần, nàng không thể nhịn được nữa thét chói tai.
“Đủ rồi! Muốn đánh có phải hay không? Đánh a, hướng bụng ta đánh a!” Nàng ổn định lại cước bộ, hai tay chống thắt lưng, ở giữa hai đại nam nhân.
Thật sự là bụng vừa ra, ai cùng tranh phong a! Hai nam nhân lập tức biến sắc, hoả tốc thu chân.
“Khanh Khanh, đừng như vậy, muội có bầu.” Sở Cuồng vội vàng nói.
“Ngươi mang thai?” Hoắc Ưng sắc mặt trắng bệch, cả người ngốc lăng
“Đánh a!” Khanh Khanh đầu tức đến bốc khói, cũng không trả lời, thẳng lưng liền đi lên phía trước “ Đến a, xem là Lão Tử muốn đánh con, hay vẫn là cậu muốn đánh sanh nhi (đứa bé chưa sinh ra), động thủ a!” Nàng khiêu khích, mặc dù có giáo dưỡng, cũng bị hai nam nhân này làm cho tức giận đến mất đi lý trí.
Nữ nhân thân mình kiều nhỏ tới gần từng bước, hai vị đại nam nhân liền lùi về phía sau ba bước.
“Khanh Khanh, muội —- muội trước ngồi xuống.” Sở Cuồng sợ nàng rồi, muốn nàng ngồi xuống trước.
“Đúng, ngồi xuống.” Hoắc Ưng sắc mặt trắng như người chết, nhìn bụng của nàng, trong óc hỗn loạn một đoàn, căn bản không thể tự hỏi, chỉ có thể mở miệng đồng ý.
Đây là hai vị đại nam nhân, từ khi bước vào cửa lần đầu cùng có chung nhận thức.
“Không cần.” Nàng ngồi xuống bọn họ sẽ lại đấu võ!
Phía sau truyền đến thanh âm.
“Khanh Khanh, ngoan, trước ngồi xuống.” Vũ Y buông cái chén xuống. “ Các ngươi còn sững sờ ở nơi đó làm cái gì? Sẽ không đi lấy ghế dựa tới sao?” Nàng cười yếu ớt, nhìn hai nam nhân lực địch ngàn quân, bị tiểu nha đầu biến thành chân tay luống cuống.
Các nam nhân thế này mới phục hồi lại tinh thần, một người ôm lấy Khanh Khanh, một người khác bưng ghế dựa tới, đem nàng an an ổn ổn ngồi xuống.
“Đến, uống canh gà.” Hoắc Ưng dẫn đầu bưng canh gà tới, ánh mắt dính ở trên bụng của nàng. Đứa nhỏ của hắn , kết tinh của bọn họ —-
“Đến, uống trà sâm.” Lão ca cũng mang trà sâm lại đây.
Hai người lại chống mắt nhìn nhau, chỉ một thoáng trong không khí lại bật ra nhiều điểm kim quang, sát khí văng khắp nơi. Hai vị đại nam nhân dùng ánh mắt chém giết nhau.
Vũ Y ở một bên nhìn thấy, nhịn không được cười nhẹ ra tiếng, hai người đồng thời quay đầu trừng nàng, lại chỉ thấy nàng thần sắc bất động, ngồi nhàn nhã uống trà.
Đúng lúc này, ở cửa lại là một trận xôn xao. Không cần một lát, một nha hoàn ti