
trên đầu mang danh hào sơn tặc, lại làm nghĩa cử thu lưu dân lưu lạc. Liền ngay cả lần này Cán Sa Thành bị công hãm, cũng do hắn lãnh binh xuống núi, trợ giúp Hắc Sam quân một tay, mới có thể thuận lợi giảm loạn quân.
Khanh Khanh trong lòng vừa động.
“Chị dâu biết được việc nhà của Hoắc Ưng?”
“Muội là muốn hỏi chuyện hắn giết cha mình, lại bức điên mẹ kế theo lời đồn sao?” Vũ Y nhướng mày hỏi lại. Những năm gần đây, nàng thường xuyên cải trang lên sơn trại, chuyện trong trại nàng nhưng là biết được mọi chuyện rõ ràng
“Vâng.”
“Cha của Hoắc Ưng, tục danh là Khiếu Thiên, có thể nói táng tận lương tâm, làm sai ý trời. Hoắc Ưng từ nhỏ đã mạnh mẽ ương ngạnh, không chịu cướp đoạt của dân chúng tầm thường, cũng không động vào con gái nhà lành. Hai người thỉnh thoảng khắc khẩu, ngay lúc đó Hoắc Ưng thỉnh thoảng lọt vào đòn hiểm.”
Khanh Khanh che cái miệng nhỏ nhắn, hít thở không thông.
Mỗi khi nghĩ đến hắn từng chịu quá nhiều đãi ngộ đáng sợ, nàng đã nghĩ khóc. Là vì trải qua những việc như thế, mới làm cho hắn trở nên lãnh khốc như thế sao?
Vũ Y vẻ mặt đồng tình, thở dài.
“Muội có biết Hoắc phu nhân là điên, đúng không? Nàng nguyên là thiên kim của nhà quan, khi phụ thân cáo lão hồi hương, bị Hoắc Khiếu Thiên tập kích, mắt thấy người nhà chết thảm, nàng mới lâm vào điên cuồng.”
“Nhưng, nàng sinh Hoắc Kình —-” chuyện cũ bi thảm kia, làm cho Khanh Khanh mặt trắng bệch.
“Hoắc Khiếu Thiên thấy nàng xinh đẹp, mặc kệ nàng đã lâm vào điên cuồng, lại vẫn cường đoạt, bắt nàng ở trong trại, vài năm không hơn, nàng cơ hồ bị ép buộc thành người không hình.”
“Ông trời —-”
“Vài năm sau, là Hoắc Ưng tự tay giết cha, cứu Hoắc phu nhân chỉ còn nửa cái mạng. Nàng bệnh điên càng ngày càng nặng, tổng đem hắn trở thành Hoắc Khiếu Thiên, nhìn thấy hắn liền thét chói tai không thôi; Hoắc Kình tuổi nhỏ, thậm chí nhìn hắn như kẻ thù.” (NN: ôi ôi tội nghiệp Ưng ca của êm *lệ rơi lã chã*)
Lệ tích tụ ở trong mắt, cuối cùng rốt cuộc khắc chế không được, đều lăn xuống.
Như thế nhiều năm qua, hắn thủy chung lưng đeo nhiều hiểu lầm như thế sao? Lời đồn càng truyền càng rộng, hắn lại không chịu giải thích, thế là hiểu lầm càng lúc càng sâu —-
Một cái khăn tay truyền tới, thay nàng lau đi nước mắt.
“Đừng khóc, miễn cho làm cho Sở Cuồng nhìn thấy, nghĩ tỷ khi dễ muội”
Khanh Khanh cúi đầu, đỏ bừng mặt.
“Chị dâu.” Nàng sợ hãi kêu.
“Sao?”
“Vì sao tỷ biết rõ về hắn như vậy?”
“Ai?” Vũ Y làm bộ không hiểu, nhìn nàng cười hỏi.
Khanh Khanh vẻ mặt đỏ bừng, môi đỏ mọng giật giật, vẫn là nói không nên lời ra cái tên kia .
Vũ Y khóe miệng vẫn cười. “ Lại nói tiếp, tỷ tính ra cũng là hàng xóm của hắn, tiếp xúc giáp mặt nhau đã nhiều năm, đồn đãi này, tỷ tự nhiên rõ ràng.”
“Kia…… Kia……” Khanh Khanh hồng mặt, nói không tỉ mỉ.
Vũ Y nháy mắt mấy cái, thay nàng hỏi . “ Đại ca của muội sao?”
Khanh Khanh hai tay quơ loạn, hoảng sợ.
“Tỷ…Tỷ….Tỷ…… Ca đã biết sao?” Đại ca nếu biết, sẽ tức giận thành cái bộ dáng gì?
“Đừng lo lắng, việc này đã có tỷ. Nhưng thật ra Sơn Lang bên kia, muội tính sẽ làm sao? Tỷ cũng không cho rằng, hắn sẽ để cốt nhục của bản thân lưu lạc bên ngoài.”
Khanh Khanh không nói một lời, trong đầu thực loạn.
Nàng rất nhớ hắn, rất muốn chạy vội trở về trong lòng hắn, nói cho hắn nàng đã hoài đứa nhỏ của hắn .
Chính là, đêm đó hắn rít gào cùng dữ tợn, lại hiện lên rõ ràng ở trong đầu nàng, trong cảm xúc hưng phấn có lo lắng hỗn loạn. Hắn đều mở miệng muốn nàng lăn, hay không ngay cả đứa nhỏ của bọn họ, hắn cũng sẽ vô tình bỏ mặc?
Biết sự tình phức tạp, Vũ Y không hề nhiều lời.
“Đêm cũng đã khuya, tỷ nếu không trở về phòng, đại ca của muội nhưng là sẽ nhiều lời. Muội nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta lại tính tiếp” Nàng vừa nói vừa đứng dậy.
Khanh Khanh đứng dậy theo, đưa Vũ Y ra cửa, gần đến cạnh cửa, đột nhiên lại mở miệng. “Chị dâu, tỷ có thể giúp muội một việc không?”
“Muội nói.” Vũ Y mỉm cười.
“Hoắc phu nhân đối với muội tốt lắm, tuy rằng bị bệnh, nhưng bình thường cũng giống như người bình thường. Muội suy nghĩ, hay không có thể đem nàng xuống núi trị liệu, có lẽ tình huống sẽ chuyển biến tốt hơn một chút”
Vũ Y tức khắc gật đầu. “Tỷ ngày mai liền phái người đi lên núi. ”
“Cám ơn.” Khanh Khanh nhẹ nhàng thở ra, cúi người đáp lễ.
“Đừng đa lễ như thế, sớm đi ngủ đi!”
Tiễn bước Vũ Y, khép lại cửa, Khanh Khanh trở lại bên giường, cởi ra áo khoác.
Khi cởi xuống đai lưng, nàng sờ bụng non mềm vẫn bằng phẳng, môi đỏ mọng nhếch lên thành một nụ cười nhợt nhạt. Đứa nhỏ này sẽ là một tiểu nam hài giống Hoắc Ưng —-
Mỗi khi nghĩ đến trong bụng đã có đứa nhỏ của hắn, cô đơn lúc trước kia làm người ta khó chịu, tựa hồ bị hòa tan một chút. Nàng có đứa nhỏ của hắn , đứa nhỏ của bọn họ.
Nàng nằm ở trên giường, hai tay đặt ở trên bụng. Khi nhắm mắt đi vào giấc mộng, cả đầu đều suy nghĩ đến một tiểu nam hài rất giống Hoắc Ưng .
~~~~~~~~~~
Sói đến đây!
Trong thành Vãn Sa một mảnh ồ lên, mỗi người chạy nhanh đi thông báo.
Tin tức rất nhanh liền truyền đến đại sảnh.
Sở Khanh Khanh chính là đang uống canh gà, ồn ào bên ngo