
y đựng chè đặt lên trên mặt bàn, liền phất tay trái, ý bảo nàng lui ra.
Cửa phòng được đóng lại, trong phòng chỉ còn hai người.
“Đến, đến, đừng đứng như thế, chúng ta ngồi xuống tâm sự.” Vũ Y thân thiết kéo tay nàng, đi vào bên cạnh bàn ngồi xuống.
“Muội vừa mới đến Cán Sa Thành, có chỗ nào không được thoải mái không?” Nàng một mặt nói, một mặt thay Khanh Khanh múc bát chè nóng.
Nhưng bát chè vừa mới đưa qua, Khanh Khanh lại đột nhiên sắc mặt trắng nhợt, bụm chặt miệng, chạy vội tới một bên nôn khan.
“Xảy ra chuyện gì? Muội không sao chứ?” Vũ Y vội vàng đi tới, lấy khăn tay thay Khanh Khanh lau mồ hôi lạnh trên trán .
“Không —- đại khái là gần nhất khẩu vị không tốt lắm —- ác —-” Khanh Khanh mặt trắng bệch, ngẩng đầu mới mở miệng, lại là một trận ghê tởm dâng lên, không khỏi lại lần nữa quay đầu nôn khan.
Vũ Y sửng sốt một chút, một ý niệm trong đầu hiện lên trong lòng.
“Muội gặp tình huống này đã bao lâu?” Nàng truy vấn.
“Nửa tháng nay.” Khanh Khanh hít hơi, nhẹ giọng nói.
Vũ Y cảm thấy có chút hiểu được, tiếp theo lại hỏi: “ Ngửi mùi đồ ăn sẽ không thoải mái sao?”
Khanh Khanh gật đầu.” Đúng vậy.”
“Buổi sáng thời điểm dậy là khi nào?” Nàng chưa từ bỏ ý định, lại xác định.
“Ách, thật muộn.” Khanh Khanh hai má ửng đỏ.
Nguy rồi, chị dâu có thể hay không cảm thấy nàng thực lười?
“Sở Cuồng biết chuyện này chưa?” Vũ Y hai mắt trừng lớn, tay đặt lên ngực, biết suy đoán của bản thân khẳng định đến tám, chín phần là đúng
“Biết a! Mới vừa rồi khi dùng bữa, huynh ấy còn truy vấn muội là tại sao ăn như ăn phải dưa chuột.” Ca ca mỗi lần khi hỏi nàng, sắc mặt đều hảo tái nhợt đâu!
Vũ Y cười nhẹ một tiếng, nhớ tới trước đó không lâu, trượng phu mới đau khổ khi ăn qua dưa chuột .
“Có cái gì không đúng sao?” Khanh Khanh tò mò.
“Không có cái gì không đúng.” Vũ Y mày liễu giãn ra, tươi cười, còn thật sự nhìn Khanh Khanh. “ Chẳng qua, tỷ nghĩ —–”
“Chị dâu nghĩ cái gì?” Khanh Khanh hỏi, có chút bất an.
“Muội đại khái là có mang.” Vũ Y nhẹ giọng nói.
Khanh Khanh nghe vậy ngẩn ngơ, tay nhỏ bé buông lỏng, bát chè rơi xuống trên mặt bàn, hương vị ngọt ngào của chè nóng đổ tràn ra bàn.
“Cẩn thận kẻo nóng.” Vũ Y vội vàng nói, kéo tay nàng không cho nàng thu thập bát chè bị đổ ở trên bàn.
Xem phản ứng của Khanh Khanh, việc này đúng là mười phần sự thật.
“Muội, muội…muội…… Kia…… —-” Vừa bị người đánh thức, Khanh Khanh hoảng tay chân, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc đỏ lúc trắng, không biết nên làm thế nào cho phải.
“Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt.” Vũ Y chụp lấy tay nhỏ bé của nàng, muốn nàng quay lại bên giường ngồi xong. “Không có việc gì, hết thảy đã có tỷ.”
“Muội…… Hắn……” Khanh Khanh đảo trụ cái miệng nhỏ nhắn, đỏ hốc mắt.
Vũ Y vỗ vỗ tay nàng, nhìn chăm chú cặp con ngươi mang lệ kia, vẻ mặt nghiêm túc. “ Khanh Khanh, muội cùng tẩu tử nói, có phải hay không đối phương, ách —- dùng sức mạnh —-”
Một cô nương tuổi còn trẻ, mất tích nhiều ngày, sẽ gặp được nguy hiểm, có thể sánh bằng hơn một ngàn nam nhân nhiều gấp trăm lần. Nàng tuy rằng đau lòng, nhưng cũng không thể không nghĩ đến tình huống tồi tệ nhất sẽ xảy ra
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, nhất thời nóng đỏ lên, đầu nhỏ cúi xuống, lắc lắc đầu.
Vũ Y nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng lộ ra tươi cười.
“Là người đã cứu muội?”
Khanh Khanh gật đầu, hai tay vò vò váy áo.
“Muội thích hắn?” Nàng giọng nói mang theo ý cười. Xem ra, là lưỡng tình tương duyệt.( hai bên đều có tình cảm với nhau)
Khanh Khanh lại gật đầu, chỉ cảm thấy hai má nóng hồng như ngâm ở dưới nước nóng lâu.
“Tốt lắm, đến nói cho tỷ biết, cha của đứa nhỏ là ai, tỷ sẽ giúp muội đi nói đến việc hôn nhân.” Vũ Y thân thiện nói, cấp suy nghĩ làm việc vui.
Việc hôn nhân?!
Khanh Khanh đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch. “ Không cần, không cần, đừng đi nói,”
“Vì cái gì?” Vũ Y khó hiểu.
“Bởi vì —- bởi vì —-” Khanh Khanh cắn môi dưới, sau một lúc lâu từ chối chưa xong, mới dùng thanh âm rất thấp, rất thấp nói ra vài chữ. “ Là Sơn Lang.”
“Sơn Lang?!” Vũ Y kinh hô một tiếng, cơ hồ bị dọa cho choáng váng.
Sơn Lang? Nam nhân tàn khốc thô bạo kia, mỗi người mới nghe thấy tên sắc mặt đã đột biến, là Sơn Lang không có nửa điểm nhân tính trong truyền thuyết sao?
“Suỵt —-” Khanh Khanh ngón tay trỏ đặt lên trên môi, cầu chị dâu chớ có lên tiếng.
“Là Hoắc Ưng cứu muộii?” Vũ Y ngồi trở lại trên giường, hai mắt vẫn là trừng thật lớn, vẻ mặt không thể tin.
“Tỷ biết hắn?” Khanh Khanh hồ nghi, thực kinh ngạc sẽ ở trong miệng chị dâu, nghe thấy tên thật của Sơn Lang .
“Đương nhiên tỷ biết.”
“Muội nghĩ đến, Cán Sa Thành cùng Sơn Lang có ân oán.” Khanh Khanh chần chờ hỏi, xem bộ dáng cùng miệng của chị dâu, căn bản không giống như là đang đề cập đến kẻ thù.
Vũ Y thản nhiên cười.
“Đó là chuyện cũ mười mấy năm trước đây. Khi đó, chủ của sơn trại là cha của Hoắc Ưng, người nọ cơ hồ không chuyện ác nào không làm, lữ hành qua đường không buông tha một người nào. Thẳng đến khi Hoắc Ưng thành trại chủ, tình huống mới có chuyển biến tốt.”
Hơn một năm nay, Hoắc Ưng cướp của người giàu chia cho người nghèo, tuy rằng