Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326461

Bình chọn: 9.00/10/646 lượt.

ẫn đỏ hồng lên bất thường.

"Còn nói không có, thế cái này là cái gì?" Tề Nhạc đột nhiên chỉ vào khăn lụa quấn trên cổ Hi Nguyên, thần thần bí bí hỏi.

Hi Nguyên lập tức chột dạ che cổ, đều tại Lăng Khắc Cốt, lại để lại vết

hôn ở trên cổ thật khó giấu: "Nhạc Nhạc, cậu không cần hiểu lầm, đây là. . . . . . Là con muỗi cắn. . . . . . Đúng. . . . . . Là con muỗi!"

Nhìn ánh mắt Hi Nguyên lóe lên cùng vẻ mặt chột dạ, Tề Nhạc che khuôn mặt

nhỏ nhắn cười lên: "Con muỗi này cũng thật là to! Lăng Hi Nguyên, mình

coi như chưa ăn thịt heo cũng đã xem qua heo chạy."

Hi Nguyên hắc hắc cười gian hai tiếng, không có lập tức trả lời vấn đề của Tề Nhạc.

"Đã làm loại chuyện đó rồi vậy cảm giác như thế nào? Nghe người ta nói rất

đau, là thật sao?" Tề Nhạc đột nhiên tò mò dò ra trước mặt cô, nghẹo đầu hỏi nhỏ.

"Mình nào biết! Sao không tìm người tự mình thể nghiệm

một cái?" Hi Nguyên trợn mắt một cái, không ngờ người bạn tốt này của cô thế nhưng lại hỏi ra vấn đề sắc như vậy.

Chỉ là, vấn đề Tề Nhạc

hỏi cũng đang xoay mòng mòng trong đầu cô, cô không khỏi nhớ tới đêm

qua. Thời điểm mới bắt đầu đích xác rất đau, thân thể giống như bị xé

rách, nhưng sau đó Lăng Khắc Cốt lại làm dậy lên sóng gió trong cơ thể

cô, khiến cho cô bị anh dẫn vào hưởng thụ một bữa tiệc kích tình, cảm

nhận được cực hạn vui sướng không thể hình dung.

"Cậu cho rằng

mình không muốn? Nhưng cái người hotboy ở lớp cách vách ngay cả nhìn

cũng không nhìn mình một cái." Tề Nhạc buồn bã ngồi xuống dưới đất, nâng cằm mượt mà lên, trong đôi con ngươi tròn trịa có loại cảm giác mất mác nhàn nhạt.

"Đừng tức giận, Nhạc Nhạc của chúng ta lúc nào thì trở nên không có dũng khí như vậy?" Hi Nguyên ôm bả vai Tề Nhạc khích lệ.

"Mình lại không xinh đẹp giống như cậu, một chút hấp dẫn người cũng không

có." Tề Nhạc chỉ chỉ thân thể tròn vo của mình, "Ai sẽ hi vọng bạn gái

của mình lại tráng kiện giống như mình chứ?"

"Người như thế này

gọi là châu tròn ngọc sáng. Nhạc Nhạc, tin tưởng mình, cái vận đào hoa

của cậu sẽ đến." Hi Nguyên nghĩa khí vỗ vỗ bả vai Tề Nhạc.

Đang

khích lệ Tề Nhạc, đồng thời ở bên trong lòng của Hi Nguyên cũng dần dần

dấy lên đấu chí. Trận chiến tình yêu này của cô còn chưa có chính thức

khai hỏa, cô tại sao có thể liền tự động lùi bước.

Có lẽ, cô ở trong lòng Lăng Khắc Cốt là trọng yếu nhất, mà chính anh ấy cũng chưa nhận ra.

Nghĩ như vậy, Hi Nguyên lập tức lại đầy hiên ngang đấu chí. Cô không tin mình sẽ thua bởi Tưởng Lệ Văn. Sau khi tan học, Hi

Nguyên không cho tài xế đón cô về nhà, mà là cùng với cái người đang bởi vì thầm mến không được đáp lại mà buồn bực không vui Tề Nhạc đi dạo chợ đêm, sau khi ăn xong rất nhiều đồ ăn vặt rất ngon, họ mới chia tay. Hi

Nguyên đưa Tề Nhạc lên xe taxi xong, tự mình cũng đứng ở ven đường đón

xe.

Đột nhiên có mấy người đàn ông xấu bụng háu sắc bao vây cô: "Dấu hiệu rất tốt đấy cô bé."

"Các người, các người muốn làm cái gì?" Hi Nguyên phòng bị lui về phía sau.

Đám người kia vừa nhìn thì đã biết là đám côn đồ không đàng hoàng, trong

con mắt của bọn họ lộ ra đói khát khiến cho cô hoảng hốt.

"Cùng

các anh đi chơi một chút, đảm bảo hài lòng. Phải hay không? Các anh em?" Người đàn ông cầm đầu ác ý nhìn ngực Hi Nguyên, ánh mắt kia giống như

là đã đem cô lột sạch vậy.

"Anh Hải nói không sai!" Mấy tên côn

đồ trăm miệng một lời đáp lại. Bọn họ thèm thuồng liếm nước miếng đã sớm chảy ra, tham lam dòm ngó thân thể nhu mì xinh đẹp của Hi Nguyên.

"Tránh ra!" Hi Nguyên nắm chặt cổ áo, cố gắng trấn định.

Hôm nay hộ vệ đều bị cô đuổi về, bởi vì cô muốn cùng Nhạc Nhạc tự do tự tại đi chơi. Hôm nay cô chỉ có thể tự mình bảo vệ mình, không ai có thể cứu cô.

"Các anh em, các cậu nói xem phải làm sao bây giờ?" Người đàn ông được gọi là anh Hải ác ý liếc nhìn Hi Nguyên.

"Đương nhiên là —— đem tiểu mỹ nhân mang đi!" Vài tên côn đồ cười khả ố đến

gần Hi Nguyên, cả một đống bàn tay khả ố đưa về phía Hi Nguyên.

Hi Nguyên vung túi đựng sách trên tay, đánh về phía mấy người đàn ông kia. Ngồi chờ chết thì không thể được, cô tất nhiên phải trả đánh.

Mấy cái tên đàn ông tà ác khiến cô cảm thấy ghê tởm.

"Con mẹ nó! không ngờ còn là một hạt tiêu nhỏ. Chỉ là càng cay càng ngon

miệng!" Tên Hải vén tay áo lên, trong mắt đầy sự hưng phấn tà ác.

Có sự gia nhập của hắn, lực lượng bọn côn đồ lớn mạnh không ít, Hi Nguyên

dần dần chống đỡ không nổi. Bắp chân của cô bị tên đại ca Hải một cước

đá trúng, đau đến khiến cô té quỵ dưới đất, túi sách trên tay rơi xuống

đất.

"Ngoan ngoãn nghe lời! Nếu không một lát sẽ khiến cô em

không dễ chịu chút nào đâu!" Tên Hải đầy uy hiếp ôm lấy Hi Nguyên, đi về phía hẻm nhỏ không bóng người.

"Cứu mạng! Súc sinh! Ông thả tôi

xuống!" Hi Nguyên giống như một con nhím giùng giằng, tay chân khua

loạn, tuy nhiên không ai có thể cứu mạng cô. Giờ khắc này, cô hi vọng có ba xuất hiện biết nhường nào, thế nhưng anh ấy lại không có ở đây bên

cạnh cô.

Trong ngõ nhỏ của chợ đêm ẩn chứa đầy đồ bỏ đi, nơi này

là nơi nhóm lái buôn quăng bỏ những thứ bỏ đi, chung quanh nồng nặc mùi


Polly po-cket