
Cốt,
"Là ba, thật sự là ba."
"Bé con!" Lăng Khắc Cốt hốt hoảng ôm lấy Hi Nguyên ở trên đất, tim của anh đầy khẩn trương cùng lo lắng. Giờ
khắc này anh hận không được giết chết chính mình, anh không nên mềm lòng đối với "Băng Nhi", nếu là anh về nhà sớm, Hi Nguyên sẽ không biến
thành cái bộ dạng này.
Hi Nguyên từ nhỏ sợ tiếng sấm sét, có lẽ
là bởi vì tiếng sấm quá giống tiếng súng, cho nên sẽ luôn khiến cho cô
nhớ lại cơn ác mộng chân thật mà đáng sợ đó.
Vừa nghe thấy tiếng sấm đầu tiên là anh đã không còn an tâm mà an ủi "Băng Nhi" nữa, bỏ lại cô ấy vội vàng chạy về nhà. Để sớm về đến nhà, anh liền vượt qua mười
cái đèn đỏ, đụng hỏng nắm trụ ngáng. Nhưng anh vẫn về trễ.
"Ba
hận bé con, ba hận bé con. . . . . ." Hi Nguyên không ngừng tái diễn một câu nói này, hai mắt vẩn đục như cũ, không quá rõ ràng. Bộ dáng kia của cô, nét mặt tựa như lúc bị kích thích ba năm trước đây vậy, mặt lãnh
khốc của Lăng Khắc Cốt trầm xuống, con mắt đen như mực lạnh lẽo đầy sát
khí khiếp người. "Ba nói cho con biết đây không phải là thật! Ba không
hận bé con! Ba không hận con!" Hi Nguyên đột nhiên nắm chặt y phục Lăng
Khắc Cốt, cuồng loạn mà nhìn ngực của anh, đầy vô dụng cùng mờ mịt.
"Là ai nói?!" Anh nắm chặt hai cánh tay Hi Nguyên, ánh mắt sắc bén quan sát phản ứng của Hi Nguyên.
"Ba hận bé con! Các ngươi cũng gạt tôi!" Hi Nguyên hi hi ha ha cười khúc
khích, nhưng không có trả lời. Cô đem mình phong bế trong một không gian nho nhỏ, nơi này, không người nào có thể Tổn thương cô. Cô không cần
lại để ý bất luận kẻ nào, bởi vì bọn họ đều là những kẻ lường gạt. Ba là kẻ lường gạt, Tưởng Lệ Văn là kẻ lường gạt, chú Ngân Báo bọn họ đều là
tên lường gạt. . . . . .
Lăng Khắc Cốt lo lắng kéo Hi Nguyên với gương mặt nhỏ nhắn đầy lệ vào trong ngực, bàn tay run rẩy vuốt lưng của cô. Cô chỉ mặc một bộ quần áo mỏng đơn bạc thân thể lại lạnh lẽo giống
như cục nước đá. Anh vội vàng kéo cái mềm bao lấy Hi Nguyên, kéo thật
chặt.
"Chú Thẩm! Nhanh đi tìm Ngân Báo!" Lăng Khắc Cốt ôm Hi
Nguyên vọt vào gian phòng của Quản gia Thẩm, hướng về phía ông lớn tiếng phân phó. Giọng điệu của anh đầy sợ hãi cùng lo lắng, Quản gia Thẩm
phát hiện bàn tay của anh đang run rẩy.
"Tôi đi ngay!" Quản gia Thẩm khoác vào bộ y phục liền chạy ra đi tìm người. "Bé con, kiên cường
chút, ta muốn con tỉnh lại!" Lăng Khắc Cốt siết thật chặt lấy thân thể
nhỏ bé của Hi Nguyên, cường thế ra lệnh cho Hi Nguyên. Tròng mắt đen
bình thường chìm lạnh giờ phút này đầy hốt hoảng.
"Tôi không
muốn tỉnh, tỉnh lại ba liền thay đổi rồi. Ba hận bé con!" Hi Nguyên ủy
khuất khóc thút thít, cô đem gương mặt đầy nước mắt nước mũi toàn bộ bôi lên cái áo sơ mi đắt tiền của Lăng Khắc Cốt, giống như một con mèo nhỏ
bất lực, thân thể nhẹ nhàng run rẩy.
"Bé con! Bé con . . . . ."
Đối với sự thất thường của bé con, Lăng Khắc Cốt đầy bất lực. Anh phiền
não lo lắng ôm Hi Nguyên ở trong phòng đi tới đi lui, muốn dỗ dành cô
một chút, cũng không cách nào hữu dụng.
Tiếng sấm sét càng lúc
càng lớn, mỗi một lần tiếng sấm vang lên, thân thể Hi Nguyên cũng sẽ
phát run theo, mà nét mặt Lăng Khắc Cốt sẽ trở nên khổ sở. Anh chỉ có
thể ôm chặt cô không ngừng an ủi: "Bé con không sợ, chỉ là sấm thôi, ba ở đây với con, sẽ không buông tay."
Lời của anh có lẽ phát ra tác dụng, bắp thịt căng thẳng của Hi Nguyên dần dần buông lỏng, ánh mắt
cuồng loạn của cô có chút trở nên lành lạnh, chỉ là vẫn trống rỗng đến
kinh người.
"Lão đại, bé con có chuyện gì vậy? Ai lại vừa kích
thích đến cô bé?" Ngân Báo xách theo hòm thuốc chạy lên lầu, ngay cả áo
ngủ cũng không kịp thay, dép trên chân cũng là hai chiếc màu sắc khác
nhau.
"Tôi sẽ tra ra! Anh mau trị bệnh cho con bé đi!" Lăng Khắc Cốt lo lắng ra lệnh cho Ngân Báo.
Cho dù không điều tra, anh cũng biết, ở trong lâu đài Tinh Nguyệt này người có thể làm tổn thương bé con là ai rồi.
"Lão đại, cậu ôm con bé như vậy, tôi làm thế nào kiểm tra cho con bé được?"
Ngân Báo khẽ thở dài. Hai cánh tay Lăng Khắc Cốt thật chặt khóa Hi
Nguyên ở trước ngực, nhìn dáng vẻ hai người ôm quả thật gióng như hai mẹ con gấu Kuala đang ôm nhau vậy. Căn bản không cần trói buộc gì gì đó,
hai người liền thật chặt dính chung một chỗ rồi. Nếu như quan tâm bé con vậy, tại sao còn để cho nhiều phụ nữ như vậy đến tổn thương con bé?
"Ít nói lời vô ích!" Lăng Khắc Cốt hung hăng trợn mắt nhìn Ngân Báo một
cái, sau đó cẩn thận từng li từng tí đặt Hi Nguyên lên chiếc giường lớn
mềm mại.
Ngân Báo vạch mí mắt Hi Nguyên ra, dùng đèn pin cầm tay chuyên dụng soi vào con ngươi đang tản mát của cô, trong lòng có chút
khiếp sợ.
"Tình huống không ổn."
"Cái gì?" Lăng Khắc Cốt một phát túm lấy cổ áo Ngân Báo nhấc lên, mặc kệ anh ta có thở được hay không, âm thanh khàn khàn chất vấn, "Anh mau điều trị cho tốt?"
"Khụ khụ khụ! Lão đại, ngài buông tay ra trước đã!" Ngân Báo bị hãm đến
thiếu chút nữa tắt thở, "Tôi nói vậy là để cho cậu có chuẩn bị về tâm
lý, bé con là có khuynh hướng tự phong bế bản thân."
"Tự phong
bế?! Ngân Báo, chữa khỏi cho con bé!" Lăng Khắc Cố