
tản ra ánh sáng lạ
thường.
"Nhạc Tuyển..." Hắc Xà đột nhiên khẩn trương. Đây là dấu hiệu pháp lực tiêu
tán, là điềm báo đạo hạnh sắp biến mất.
"Chỉ là làm cá một lần nữa thôi mà... Không sao đâu..." Cá Nheo cười,
nói.
Yêu tinh nếu bị thần lực tiên gia đánh trúng, tuy không chết, nhưng sẽ hiện
nguyên hình.
Chúng yêu tiên vẻ mặt ngưng trọng, nhìn mưa bay đầy trời và Cá Nheo đang dần
mất đạo hạnh.
Đột nhiên, tầng mây u ám trên bầu trời tản đi. Mưa to tạnh hẳn, ánh mặt trời
xuyên thấu qua mây, rọi xuống đại địa. Nước bắt đầu rút, mọi vật đều tĩnh
lặng.
Tiếng đàn tam huyền kỳ ảo từ xa vang đến gần.
Trong làn hơi nước mông lung, một thiếu nữ dạo bước mà tới, trên tóc mai cắm
một đóa hoa dâm bụt.
"Ếch ~~" chúng yêu tiên kinh hỉ reo.
Ếch nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, khẽ cười một cái, sau đó, lớn tiếng nói:
"Các ngươi quả nhiên thiếu ta là không được mà ~~ oa ha ha ~~ "
= =|||
"Huyền Thanh..." Hắc Xà biểu tình phức tạp lên hẳn.
Ếch nhìn nó, rất lâu, nở nụ cười, "Nhạc Hãn."
Trong một khắc cảm giác như xung quanh bình thường trở lại, tất cả u ám tan
đi, chỉ còn ánh mặt trời ấm áp.
Ếch đột nhiên cảm thấy thật thoải mái. Duyên sinh duyên diệt, chẳng qua chỉ
là vì quá sâu nặng...
"Nhạc Tuyển nó..." Hắc Xà nhớ đến cái gì, khẩn trương nói.
Trên người Giao Long đột nhiên tỏa ra ánh sáng chói lọi. Ánh sáng rực rỡ, một
khỏa nội đan tinh phách xuất hiện trước mắt mọi người.
"Dùng cái này, thì có thể giữ đạo hạnh của nó được chứ? " Giao Long mở
miệng.
"Nội đan tinh phách." Ly kinh ngạc.
Ếch có chút kinh ngạc, "Ngươi không dùng sao?"
Giao Long thờ ơ cười, "Ta không muốn dùng cái gì của yêu tinh!"
Hắc Xà lấy khỏa tinh phách qua, nhẹ nhàng bỏ vào trong tay Cá Nheo.
"..." Cá Nheo nhìn khỏa tinh phách, không biết phải phản ứng thế nào.
Hắc Xà cười một cái, "Thứ này vốn là của ngươi, đúng không?"
Cá Nheo thật lâu không phản ứng kịp, sau cùng, nó khẽ gật đầu, cảm kích
cười.
Ngay khi ấy, trên bầu trời truyền đến một âm thanh nghiêm nghị.
"Yêu tinh phía dưới nghe đây! Tất cả không được phản kháng!" Một nam tử uy vũ
anh tuấn nhanh nhẹn đáp xuống, nghiêm túc nói.
"A! Nhạn đại ca!" Cá Chuối và Cá Chép kinh ngạc.
"Sai! Ta là Thiên Giới lực lượng cảnh sát tiểu đội một Vân Trung Nhạn, mã số
58K2046!"Nam tử tiếp tục nghiêm túc nói.
= =|||
"Nhạn đại ca... Không, Nhạn cảnh sát, ngươi không phải yêu tinh sao? Từ bao
giờ lại làm thiên binh?" Con Cua hỏi.
"Không cần phải hỏi! Ta từ sáu trăm năm trước đã ghi danh làm Thiên Giới yêu
tinh cảnh sát điều tra viên đặc biệt, rất khó khăn, mãi gần đây mới được phê
duyệt... Ai, dạo này nhân lực trên thiên cung không đủ ..." Chim Nhạn ngẩn ra,
tiếp tục nghiêm túc nói, "Nghiêm chỉnh nào. Ta bây giờ lấy tội tự ý thả Thiên
Mã, còn có tội dùng nước hành hung người thi hành công vụ đem các ngươi tạm
giam! Các ngươi có quyền giữ im lặng, nhưng những gì các ngươi nói rất có thể sẽ
làm bằng chứng trước tòa!"
= =|||
"Không muốn! Ta không muốn ngồi tù!!!" Cá Chép khóc ròng nói.
"Ta cũng không muốn ngồi tù!!!" Cá Chuối cũng khóc.
"Ta là vị thành niên, không thể bắt ta!!!" Con Cua vừa khóc vừa biện
giải.
"Ai nha, đừng có kêu nữa, ta cũng là thân bất do kỷ... Thậm chí cả Hà Tử cô
nương ta cũng phải bắt..." Chim Nhạn hít hít cái mũi.
"Hả?!" Chúng yêu tiên đều kinh.
"Ta làm sao mà biết nàng với thiên mã Kỳ Ký ở một chỗ, hết cách, đành phải
bắt luôn... Mẹ ơi, thế này, Hà Tử cô nương nhất định sẽ không thèm để ý gì đến
ta..." Chim Nhạn đau tim nhức óc.
"Hết cách, đành phải đi một chuyến..." Ếch thở dài, bình tĩnh nói, "Các ngươi
yên tâm, ta sẽ bảo kê cho các ngươi ~ cục cảnh sát Thiên Giới là cái quái gì~~
"
= =|||
Chúng yêu tiên nhìn nhau cười. Cả nhà ở cùng một chỗ, đi đến đâu, cũng chẳng
sao hết.
...
~~
Cơn hồng thủy đến bất ngờ, đi cũng bất ngờ.
Hồ Ly tay cầm gáo nước, có chút không hiểu."Ai mà có pháp lực cao cường như
vậy?"
Thính Thông vắt nước trên vạt áo, "Ai mà biết."
"A..." Hồ Ly đấm vai, nhìn lên bầu trời xanh trong. Vài đạo ánh sáng kỳ dị từ
phía ao bay lên trời.
"Á? Sao băng?" Hồ Ly gãi đầu, "Sao băng thường là rơi xuống chứ nhỉ... mặc
kệ, ước đã!"
Thính Thông đi đến bên cạnh nàng, "Ước cái gì vậy?"
"Có bánh bao xanh với hạt dẻ rang đường ăn mãi không hết!" Hồ Ly nghiêm túc
nói.
Thính Thông lập tức bất mãn, "Bánh bao xanh với hạt dẻ rang đường, chỉ có thể
chọn một thứ!"
"Nhỏ mọn!" Hồ Ly cũng bất mãn.
"Nàng mới đùng là tham!"
"Thế, hạt dẻ rang đường nhân bánh bao xanh ~ "
= =#
Thính Thông hít sâu một hơi, quay đầu bước đi.
"Hả? Sao thế? Vậy, bánh bao xanh vị hạt dẻ rang đường?" Hồ Ly đuổi theo, tiếp
tục nói.
Thính Thông không nói chuyện, tiếp tục đi.
"Thế thì, hạt dẻ rang đường là được..." Hồ Ly cẩn thận nghĩ, rồi nói.
Thính Thông không có quay đầu, tiếp tục cất bước.
"Như vậy cũng không được a..." Hồ Ly đuổi đến nơi, cười, "Nhỏ mọn!"
Thính Thông hai má ửng đỏ, "Lười quản nàng!"
"A a..."
Mặt đường còn đọng từng vũng nước, theo bước chân bắn lên, dưới ánh mắt trời
sáng lấp lánh.
Trên bầu trời, cầu vồng dần dần