Snack's 1967
Vật Trong Ao

Vật Trong Ao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323734

Bình chọn: 9.5.00/10/373 lượt.

huy ba thành lực lượng... Ta đi hỗ trợ." Nói

xong, Cá Nheo thả người, ẩn vào trong mưa gió.

Ly có chút lo lắng, nhưng không thể bỏ mặc cho dòng nước tràn lên. Nó cắn

môi, cố gắng làm phép.

...

Hắc Xà cảm thấy trong lòng buồn bực vô cùng, không biết vì sao mà tức giận,

cũng không biết vì sao lại thấy bi thương. Nó rõ ràng đã làm tiên, vì sao còn có

những cảm giác này?

"Giao Long, đây là ân oán cá nhân, xin ngươi quay về đi!" Cá Nheo đột nhiên

xuất hiện, chắn ở trước mặt Giao Long.

Giao Long đánh giá nó một chút, trong trí nhớ mơ hồ có ấn tượng. Nó từng bỏ

ra mấy trăm năm, đuổi bắt một con Ếch, mà có một ngày nào đó, ở bên cạnh con

Ếch, có một yêu tinh mỹ lệ không thể nào tưởng tượng nổi.

"Ta đang có hứng." Giao Long cười một chút, hồi đáp.

"..." Cá Nheo khóe miệng co lại. Nó đột nhiên không hiểu, vì sao tất cả

người, yêu, tiên bên cạnh mình đều trở nên cố chấp như vậy.

"Ngươi không phải cũng có hứng nên mới chạy đến sao?" Giao Long cười, màu đỏ

trong ánh mắt ấm áp trong sáng, "Lui ra đi, tiểu yêu tinh không biết trời cao

đất rộng, ở đây không đến lượt ngươi lên sân khấu ~』

Cá Nheo cứng đơ trên không trung, hơn nửa ngày con chưa tỉnh lại.

"Ôi trời, tài ăn nói của Giao Long quá được!" Cá Chuối tán thưởng.

"Đúng a đúng a, lão Niêm cứng người luôn rồi!" Cá Chép thở dài.

"Vì sao nó ăn nói tài như vậy nhỉ?" Con Cua hiếu kỳ.

Ly nỗ lực nghĩ ngợi, lắc đầu, "Ta cũng không biết..."

"Cái này chúng ta biết." Chúng yêu trăm miệng một lời đáp.

Trên không, động tác của Hắc Xà tạm dừng lại. Nó đột nhiên, không muốn chiến

đấu nữa...

Giao Long thấy sơ hở, không chút do dự tấn công.

Hắc Xà nhìn kim sắc chói lọi đang dần đến gần, trong đầu trở nên trống rỗng.

Thế nào mới tốt đây, nó chỉ là không muốn cô đơn một mình...

Tiếng sấm rền vang, nhưng mà, có thứ âm thanh còn át cả tiếng sấm, chấn động

trong tai nó.

"Lão Niêm!"

Thanh âm của chúng yêu, lo lắng và hoảng sợ.

Cá Nheo từ trên không rơi xuống.

Giao Long vội vàng thu hồi pháp thuật của mình, thả người xuống đỡ lấy nó,

vững vàng đáp xuống đất.

"Ngươi ngớ ngẩn!" Giao Long nhìn cá Nheo đang hấp hối, phẫn nộ kêu, "rốt cuộc

là ngươi định giúp ai?"

Cá nheo cười một cái, nụ cười nhiễm đầy máu tươi, những vẫn tinh khiết như

thế.

"Nhạc Hãn..." Nó đưa tay, hướng lên trời, suy yếu mở miệng.

Hắc Xà ngẩn ra, nó nhanh chóng bay xuống, duỗi tay, do dự, nhưng cuối cùng

vẫn cầm tay cá Nheo.

Cá Nheo giữ chặt tay nó, cười.

Hắc Xà quỳ xuống cạnh nó, "Vì sao lại cứu ta..."

Cá Nheo nhìn nó, "...về bên cạnh Huyền Thanh đi..."

Trong mắt Hắc Xà lập tức bùng lên lửa giận, "Lúc này mà ngươi còn nói chuyện

đó nữa! Ngươi sẽ chết, ngươi không muốn giữ ngàn năm đạo hạnh sao!"

Sự phẫn nộ đó, khiến cá Nheo cảm thấy quen thuộc, nó cười lắc đầu, "Ta không

muốn... Chỉ cần cả ba ở cùng một chỗ là tốt rồi..."

Một cảm giác nóng bỏng, sôi trào trong lồng ngực.

"Nếu muốn cả ba ở cùng nhau, thì ngươi không được có chuyện gì! Có nghe rõ

không? Nhạc Tuyển!" Hắc xà kêu lên, bắt đầu cảm thấy sợ hãi không dám buông tay

nó.

"Hứa với ta trước..." Cá Nheo cố chấp nói.

Hắc Xà nắm chặt tay Cá Nheo tay, gật đầu, "Ta hứa với ngươi!"

Cá Nheo cười, từ từ khép mắt, bàn tay nắm chặt dần buông.

"Nhạc Tuyển!" Hắc Xà hoảng hốt gào lên.

Chúng yêu cũng chạy đến.

"Lão Niêm... Ngươi đừng có làm sao mà..." Con Cua bổ nhào qua, khóc đến mù

mịt.

"Lão Niêm... Ta sẽ không bảo ngươi nói lạc đề nữa... Ngươi đừng chết mà..."

Cá Chép cũng lao đến, khóc đến mù mịt.

"Lão Niêm... Ta sẽ không nói ngươi không có nghĩa khí nữa... Ngươi mở miệng

nói lạc đề đi..." Cá Chuối cũng nhào qua, khóc đến mù mịt.

"Lão Niêm..." Ly thương tâm nức nở, nhưng lại không biết nói gì.

"Nó sẽ không chết!" Giao Long rốt cục nhịn hết nổi rống to lên.

"Hả?" Cả yêu lẫn tiên đều giật mình.

"Ta không hạ sát chiêu, thì làm gì có chuyện trúng đòn chết ngay!!! Phát

gớm!" Giao Long điên tiết.

"... À... Nói đến hạ sát thủ, ta đã từng..." Cá Nheo mở to mắt, yếu ớt

nói.

= =|||

= =#

"Đừng có nói lạc đề!!!" Cả yêu lẫn tiên đều tức.

"Ôi..." Cá Nheo vẻ mặt vô tội, "Vừa rồi không phải nói sẽ không cản ta nói

lạc đề hay sao?"

"Đổi ý!!!" Cá Chuối và Cá Chép cả giận nói.

"Hả? Thế sao được..." Cá Nheo ai oán.

"Nhạc Tuyển... Ngươi..." Hắc Xà cắn răng, trên trán dường như có gân xanh nổi

lên.

"..." Cá Nheo xem xét tình thế, "Ôi... Nói đến cái tên Nhạc Tuyển này, ta đã

từng..."

= =#

" Đừng có nói lạc đề!!!" Cả yêu lẫn tiên càng thêm phẫn nộ.

Ngay lúc đo, giọng nói êm ái của Ly vang lên, "Mưa càng lúc càng lớn, làm sao

đây?"

Chúng yêu tiên đều cả kinh.

"A —— đều tại cái lão Niêm chết tiệt này, ta quên mất phải trị thủy!!!" Cá

Chép vừa sợ vừa giận.

"A —— nói lạc đề, quả nhiên là tội lớn nhất từ xưa đến nay!!!" Cá Chuối hết

giận lại sợ.

"A —— trường học của Bàng Bàng bị dìm sạch rồi, Bàng Bàng sẽ biến thành nhi

đồng thất học!!!" Con Cua kinh sợ cùng lúc.

"A..." Ly nghĩ nghĩ, "Ta đi trị thuỷ..."

Hắc xà nhìn Cá Nheo, "Ngươi còn không mau đứng lên!!!"

Cá Nheo cười một cái, không nói chuyện. Trên người bắt đầu