
này à?"
"...
Thế em còn lau bình hoa làm gì? Đập cho tên TIểu Yêu Tinh kia ngất đi à?"
Quý Thuần Khanh cũng không tin, bực bội hỏi trước mặt hai người chị em của cô.
Theo quy tắc trong tộc, anh phải giữ sĩ diện cho cô trước người ngoài, có
chuyện gì t tát thì đóng cửa lại bảo nhau, nhưng lúc này đây anh cảm thấy tuân
thủ quy tắc là mọt chuyện rất khó khăn.
"Khụ!
Đàn ông có tội, nhưng hoa thì vô tội, trước nay tôi luôn nói với các chị em
mình, không thể dễ dãi với đàn ông, đàn ông phải ngoan ngoãn nghe lời mới
được."
"Thế à? Trước kia em
đâu có nói th" Anh dựa vào cửa, nhìn đi nơi khác, không muốn nghe cô nói
những lời trái với lòng mình như thế. "Đàn ông vừa ngoan vừa nghe lời,
không nam tính, còn ẻo lả như pê đê. Không phải à?"
"Bậy... bậy bạ, tôi
nói cho mọi người biết, tôi ghét nhất loại đàn ông gia trưởng, tự sướng, biến
thái, nhảm nhí lại xem thường phụ nữ như Tiêu Yêu Cảnh kia. Tôi sẽ không cải
thiện quan điểm chỉ vì được anh ta tặng hoa, rồi rung động với anh ta đâu. Anh
ta nghĩ mình là ai chứ, lúc nào cũng trêu đùa phụ nữ, tưởng tôi cũng ham hư
vinh và không đầu óc như những đứa con gái suốt ngày bám theo anh ta hay
sao?", cô lúng tùng nhìn trần nhà, lớn tiếng khẳng định.
"Hừm... chị cả à...
lúc nãy di động chị reo, em bất cẩn nghe máy... hình... hình như là Tiêu...
Tiêu Yêu Cảnh..."
Tô Gia Áo nghe máy, bên
trong vọng đến những tiếng "hừ hừ" giễu cợt, hiẻn nhiên là đối phương
đã nghe rõ cô bình luận lần hai đầy chán ghét về mình, cô tưởng sau đó sẽ là
bão táp mưa sa kinh khủng lắm, ngờ đâu nghe anh hừ xong, rất bình thản hỏi cô:
"Hôm nay có bận không?"
"Hả?"
"Hỏi em có bận không
mà cũng phải nghĩ lâu thế à?"
"Hừm... khụ... anh
có chuyện gì? Anh phải biết là tôi rất..."
Chữ "bận" bị
Tiêu Yêu Cảnh thô lỗ cắt ngang: "Mười phút sau xuống lầu".
"Làm gì?"
"Tôi muốn đưa em đi
hẹn hò."
"Ai cần hẹn hò
với..."
"Cạch, tút...
tút..."
"A lô! Này này, a
lô... tôi không nhận lời loại đàn ông không thèm nghe phụ nữ nói đâu, anh cứ ở
đó mà mơ đi. A lô! Này! Này!"
Tô Gia Áo cau mày trừng
mắt, duy trì dáng vẻ căm thù cái tên khinh thường con gái kia, sau đó quay phắt
người một trăm tám mươi độ, bay vào trong ph, sập cửa lại, "lách
cách" khoá lại, vừa chải tóc trang điểm một cách rất mất mặt, mất nguyên
tắc, mất lập trường, vừa biện bạch cho hành vi của mình:
"Khụ khụ... không
phải tôi đi hò ẹn với anh ta, tôi chỉ không thể để anh ta xem thường, các người
đừng nghĩ lung tung!"
Năm phút sau, Tô Gia Áo
với gương mặt được trang điểm đậm mà cô ngỡ là rất đẹp, rất oách, bước ra khỏi
phòng, mím đôi môi đỏ như máu, mùi nước hoa nồng nặc bay ra khiến Quý Thuần
Khanh nhắn nhó mà kính nhi viễn chi1với co, nhưng cô lại không phát
hiện ra mà vẫn đứng xoay vòng trước gương, chớp chớp đôi mắt đánh màu khói, sau
đó mới nhìn Quý Thuần Khanh.
Anh nở nụ cười, thần thái
ung dung, như không hề lay động bởi cô đã nói một đằng làm một nẻo, tự giác đi
trang điểm để gặp tên đàn ông hoang dã kia.
"Ủa, anh không hỏi
tôi đi đâu hả?"
Có cần tỏ ra thờ ơ nhẹ
nhõm thế kia không, lại còn vẻ mặt thật - sự - vui - mừng - thay - cô.
"Quy tắc tộc Đông
Nữ, đàn ông không thể hỏi linh tinh, thê quân muốn đi đâu, anh cũng không thể
hỏi. Hay là... em muốn nói cho anh biết?"
"Hả? Không muốn,
hoàn toàn không!" Xem ra, cái quy tắc vớ vẩn kia cũng có một, hai điều
khiến người ta thoả mãn.
"Anh cũng nghĩ
vậy." Hàng mi của anh rũ xuống, ngẫm nghĩ một lúc rồi mỉm cười trong sáng:
"Có điều, anh tin với tính cách của mình, thê quân sẽ không bao giờ làm
chuyện gì có lỗi với anh, đúng không?".
"Phập!" Một mũi
dao sắc nhọn đâm trúng lương tâm bé nhỏ của Tô Gia Áo.
"Vậy thê quân đi
chơi vui vẻ, đi sớm về sớm."
"Phập!" Thêm
một mũi thứ hai.
"Anh sẽ tam tòng tứ
đức đợi em trở về..."
"Phập!" Mũi thứ
b
Thế là, Tô Gia Áo mang
theo ba mũi dao sắc nhọn đâm vào lương tâm mình, máu me đầm đìa ra khỏi nhà,
được nửa đường, bỗng nhớ đến chiếc vòng khốn kiếp trên tay thật vướng tay vướng
chân. Trải qua thử nghiệm thành công đêm qua, chứng minh lời mẹ cô nói quả thực
là có lý, chỉ cần tiếp xúc với Quý Thuần Khanh ở khoảng cách gần thì uy lực bảo
vệ của nó sẽ giảm xuống một ít. Cuộc hẹn đầu tiên của cô và Tiêu Yêu Cảnh nếu
không muốn phát sinh cảnh đàn ông chảy máu ròng ròng phải đưa vào bệnh viện thì
bây giờ cô bắt buộc phải hành động.
Nghĩ đến đó, cô bỗng quay
đầu trừng mắt nhìn đôi môi đỏ mọng của Quý Thuần Khanh. Người đang đợi dưới làu
dường như đã mất hết kiên nhẫn, nhấn một tràng tiếng "tin tin" thật
dài, cô bị thúc giục đến cuống cả lên, nhân lúc Quý Thuần Khanh nhướn mày nhìn
xuống chiếc xe ơi bóng lộn màu đen bên dưới, cô ôm chầm lấy cổ anh, kéo ghì
xuống, nhắm tịt mắt lại, kiễng chân lên áp đôi môi đỏ rực của mình vào đôi môi
xinh đẹp của anh.
"Chụt!"
Cưỡng hôn hoàn tất, cô
đẩy anh ra, quay người chạy xuống dưới rất vô trách nhiệm, bỏ lại Quý Thuần
Khanh trợn tròn mắt, đưa tay lên che môi, mặt đo bừng bừng. Bị cướp nụ hôn một
cách nhanh hơn cả điện thế này, anh hoàn toàn