XtGem Forum catalog
Việc Xấu Trong Nhà

Việc Xấu Trong Nhà

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325935

Bình chọn: 9.00/10/593 lượt.

trên giường dù sao vẫn thoải mái hơn chết dưới chân ngựa.

Chung Phỉ Phỉ nhanh chóng vọt tới chỗ Phan Lôi, con ngực trắng càng

hoảng sợ, cất vó hí một cái, mắt thấy Phan Lôi sắp ngã từ trên lưng ngựa xuống, đúng lúc này, chẳng biết từ lúc nào Lục Chung đã đoạt lấy dây

cương một con ngựa đen khác trong trường quay, chạy như bay đến bên

người Phan Lôi, ngàn cân treo sợi tóc đỡ được người cô gái đang lảo đảo

muốn ngã.

Sau khi Phan Lôi an ổn trong lòng Lục Chung, rốt cuộc oa một tiếng khóc to.

" Em rất sợ… sợ lắm…"

Lục Chung vuốt vuốt đầu cô, trấn an cô, ánh mắt từ từ nâng lên, lạnh lẽo nhìn Chung Phỉ Phỉ đang đứng cách đó không xa.

Trong lúc mọi người cho rằng trận kinh hồn bạt vía này kết thúc như thế.

Bỗng nhiên Chung Phỉ Phỉ hét thảm thiết.

Ngựa cô ta cũng cất vó, không có màn anh hùng cứu mỹ nhân trong nháy mắt cô ta ngã từ trên lưng ngựa xuống.

Phan Lôi nghe tiếng hét thảm thiết này, cũng ngừng khóc.

"Cô ta không sao chứ?" Phan Lôi ở trong lòng Lục Chung ngẩng đầu lên nhìn nơi mọi người chạy tới.

Lục Chung lắc đầu.

Không chết, coi như mạng cô ta lớn.

Chung Phỉ Phỉ thực sự mạng lớn.

Bất quá mạng không tốt lắm.

Cô ta ngã từ trên lưng ngựa xuống, toàn thân không có vết thương gì lớn, chẳng qua đầu đụng vào một khối đá bén nhọn, máu tươi chảy đầm đìa.

Bác sĩ nhanh chóng chạy đến giúp Chung Phỉ Phỉ cầm máu, nhưng diễn viên

đều rất coi trọng gương mặt, phim quay không thành, một đám người khó

tránh khỏi căm phẫn.

Những việc này đều không liên quan đến Phan Lôi.

Cô sợ, được Lục Chung bế về phòng, tắm rửa sạch sẽ, lúc ở lên giường vẫn không nhịn được phát run.

Suýt nữa, suýt nữa cô có cái kết giống Chung Phỉ Phỉ rồi.

Ngược lại Lục Chung có vẻ cực kì hờ hững, lúc Phan Lôi run rẩy không ngừng, anh ôm cô vào lòng, dịu dàng xoa đầu cô.

“Hồi nãy em sợ lắm…"

Phan Lôi thoáng co lại trong ngực anh.

"Suýt nữa em bị ngã gãy cổ rồi."

Tay Lục Chung khựng lại, nhận được âm thanh rầm rì bất mãn của Phan Lôi, lại tiếp tục xoa cổ cô.

"Nhưng mà, cũng may còn có anh."

Ở trong lòng Lục Chung, Phan Lôi chậm rãi an tĩnh.

Túm tay anh, cuối cùng cô dần dần chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc mơ màng, còn hung hăng nói: “Cũng may… cũng may anh ở đây..."

Từ từ người trên giường không còn chút âm thanh nào.

Lục Chung mới từ trên giường đứng dậy.

Lúc này, ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến một âm thanh rất nhỏ.

Lục Chung xoay đầu lại, một chàng trai thấp bé trẻ tuổi từ phía sau rèm cửa sổ cười bước ra.

"Hì, lão đại, đã lâu không gặp." Chàng trai trẻ tuổi mặc dù thấp lùn,

nhưng có một khuôn mặt cực kỳ yêu mị, sau khi thoải mái chào hỏi Lục

Chung, ánh mắt hắn tập trung trên người cô gái đang ngủ yên trên giường .

"Ơ, đây là chị dâu của chúng ta à… Rất đáng yêu đấy!"

Sắc mặt Lục Chung khó coi ngăn tầm mắt chàng trai trẻ, hắn dừng một

chút, vuốt vuốt mũi, "Thật là, trọng sắc khinh bạn thế, chị dâu dạy anh

hả?"

"Được rồi, cậu không nên lắm mồm với lão đại, tập trung vào việc chính

đi." Người nói chuyện là một người đàn ông cao to, sau khi gật đầu chào

hỏi với Lục Chung, trực tiếp xách cổ áo người đàn ông thấp lùn lên.

"Một ngày nào đó, phải móc cặp mắt gian xảo kia của cậu."

"Đáng ghét, Hắc Nựu, anh luôn thô lỗ vậy, người ta không thích đâu…"

"Bớt nói nhảm đi, tên nhóc này! Khởi động rồi!"

Bị người đàn ông tên Hắc Nựu ném xuống đất, chàng trai trẻ vuốt vuốt mũi theo thói quen, "Được rồi, được rồi… tôi biết rồi."

Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, trên khuôn mặt yêu mị của chàng trai xuất

hiện nụ cười rõ rệt, "Nói đi, muốn giải quyết kẻ bắt nạt chị dâu thế

nào, sống không bằng chết hả?" Trong phòng tắm lớn hơi nước mông lung, Chung Phỉ Phỉ vuốt vuốt hơi nước trên tấm gương, nghiêm túc quan sát người phụ nữ trong gương.

Thân thể lỏa lồ, trẻ tuổi mềm mại, dung mạo sắc sảo hoàn mỹ…

Nếu như trên trán không có vết sẹo rõ rệt kia thì càng hoàn mỹ hơn.

Nghĩ đến nguồn gốc vết sẹo ấy, Chung Phỉ Phỉ cực kỳ phẫn nộ.

Đáng nhẽ muốn dạy dỗ Phan Lôi một chút, không ngờ cuối cùng bị phản đòn.

Nói cho cùng, đã bỏ sót Lục Chung là cao thủ cưỡi ngựa, thân thủ rõ ràng vượt xa người thuần ngựa chuyên nghiệp.

Từ nhỏ Chung Phỉ Phỉ sống ở nông thôn, sát vách nhà cô ta có một trường đua ngựa.

Khi còn bé Chung Phỉ Phỉ trẻ người non dạ, lăn lộn lung tung với đàn ông bên đó, cưỡi ngựa tuy không nói là chuyên nghiệp nhưng cũng coi như sở

trường.

Ngã từ trên ngựa xuống, quả thực vô cùng nhục nhã.

Cũng may tay nghề của bác sĩ kia không tệ lắm, nói chỉ bôi thuốc vài lần nữa, vết sẹo sẽ từ từ biến mất.

Gương mặt đẹp đẽ của cô ta bị hủy, Chung Phỉ Phỉ xin thề chắc chắn sẽ hủy diệt những thứ đối phương để ý nhất.

Đối với Phan Lôi, thứ quan trọng nhất có lẽ là Lục Chung và sự thanh cao tự cho mình là đúng của cô.

Cốc cốc ——

Tờ mờ sáng có tiếng gõ cửa, Chung Phỉ Phỉ tùy tiện khoác áo choàng tắm lên người, đi ra ngoài.

Vừa mở cửa, một người đàn ông thấp lùn xuất hiện trước mặt. Hắn cúi đầu, không thấy rõ khuôn mặt, chỉ có giọng nói bị đè thấp mấy phần, có vẻ vô cùng khàn khàn.

"Chung tiểu thư, cái này… tôi là người ở trại