80s toys - Atari. I still have
Việc Xấu Trong Nhà

Việc Xấu Trong Nhà

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325773

Bình chọn: 7.00/10/577 lượt.

ban nãy từ từ thay đổi.

Phan Lôi mặt đỏ tới mang tai, bởi vì cô cảm giác được giữa hai chân ẩm ướt.

Tiêu rồi… cô không còn mặt mũi gặp ai nữa.

Trong lòng ảo não rên rỉ một tiếng, lại cảm thấy Lục Chung chậm chạp chẳng có phản ứng nào, Phan Lôi từ từ mở mắt.

Đập vào mắt cô là một hình ảnh cực kỳ dâm mỹ.

Lục Chung nhìn chòng chọc giữa hai chân cô, không thèm chớp mắt.

Động tác trên tay anh không dừng lại, giống như đang ứng phó một công việc rất khó khăn, anh rất nghiêm túc, nỗ lực.

Không hóa thú như tưởng tượng, chỉ có nghiêm trang.

Thì ra người có dục vọng chỉ có mình cô sao?

Phan Lôi yên lặng nuốt nỗi khổ vào lòng.

Chậm rãi bôi thuốc xong, Lục Chung vào phòng vệ sinh rửa tay.

Chẳng biết là rửa sạch thuốc, hay rửa đi chất lỏng của cô.

Phan Lôi vùi đầu vào trong chăn, hôm nay cô không muốn gặp ai nữa.

Lục Chung đi tới đắp chăn cho cô xong, đưa lưng về phía anh, nên Phan Lôi không biết rốt cuộc anh có vẻ mặt gì.

Chỉ biết anh ngồi ở mép giường hồi lâu.

Một lúc sau, Lục Chung rời đi.

Chẳng hiểu sao, Phan Lôi cảm thấy rất chán nản.

Có phải cô quá chủ động không, vì quá chủ động, nên không được đối phương quý trọng?

Nhưng cô cảm thấy mình không làm sai.

Có thể mong ngóng một người, một lòng vì anh trả giá là một chuyện rất hạnh phúc.

Phan Lôi nghĩ cô chỉ đang theo đuổi hạnh phúc của mình thôi.

Lúc cô đang nghĩ ngợi lung tung, Lục Chung đã trở lại.

Dịu dàng xoa đầu cô, xách cô từ trong chăn ra.

Anh đi lấy đồ ăn cho cô mà.

Một miếng sandwich to, cùng với sữa và nước trái cây tùy tiện chọn.

Có thể lấp đầy bụng, đây là chuyện Phan Lôi cảm thấy hạnh phúc nhất.

Bất quá hạnh phúc hơn là, Lục Chung lại đút cho cô ăn.

Thấy cô nằm trên giường bày bộ dáng lười biếng, anh trực tiếp ôm cô vào lòng, chậm rãi đút cho cô.

Phan Lôi không lập dị thế.

Nghỉ ngơi một chút cô cảm giác mình khá hơn nhiều.

Có điều Lục Chung hiếm khi dịu dàng còn khéo hiểu lòng người, Phan Lôi quyết định tiếp tục giả chết.

Sau khi ăn sáng xong cô tiếp tục nằm trong chăn.

Chốc lát sau Lục Chung cũng lên đó nằm.

Gần như trong nháy mắt Lục Chung lên giường, Phan Lôi bèn lăn vào lồng ngực anh.

Lục Chung cũng theo thói quen vươn tay để Phan Lôi gối lên.

Hai người ôm lấy đối phương, có lẽ chính là cảm giác thiên trường địa cửu nhỉ.

Ăn xong, Phan Lôi có sức.

Suy nghĩ lung tung một hồi, đột nhiên nghĩ đến Chung Phỉ Phỉ.

Tối qua nửa đêm cô chạy đến tìm Lục Chung, không biết hôm nay Chung Phỉ Phỉ phát hiện cô không ở trên giường, sẽ có vẻ mặt thế nào.

Bất quá kệ cô ta chứ.

Cô và Lục Chung vốn là vợ chồng, vợ chồng ngủ chung ân ái với nhau, đáng lẽ là đạo lý hiển nhiên.

Nghĩ vậy, Phan Lôi ôm hông Lục Chung, lại mơ mơ màng màng thiếp đi.

Lần này cô ngủ rất say.

Giữa đường mơ mơ hồ hồ tỉnh lại một lần, hình như Lục Chung đang giúp cô bôi thuốc.

Cô dụi mắt, miễn cưỡng nâng người lên nhìn người đang ghé vào giữa hai chân cô, chốc lát sau, lại thiếp đi lần nữa.

Lần thứ hai tỉnh lại đã là buổi tối.

Cô thỏa mãn đẩy thắt lưng mỏi nhừ, xoay đầu lại, Lục Chung vẫn còn bên người.

Con ngươi đen sáng quắc nhìn cô chằm chằm, không biết đã tỉnh dậy bao lâu.

“Em ngủ bao lâu rồi?”

Tay bị nắm lấy, viết từng nét từng nét một: Không lâu.

“Sao không gọi em dậy?”

Em đang ngủ.

“Sao không rời đi? Anh không có việc gì làm à?”

Em đang ngủ.

Trong lòng Phan Lôi ngọt lịm.

Có lẽ, đời này Lục chung không thể giống đàn ông bình thường, nói những lời ngon tiếng ngọt dễ nghe.

Thậm chí anh cũng không dịu dàng nhất.

Anh không hiểu làm thế nào cho cô vui, cũng không hiểu quả đầu nhỏ cô đang nghĩ gì.

Nhưng nhất cử nhất động của anh, luôn dùng những hành động nhỏ làm cô cảm động.

Cô nghĩ, cô rất thích anh.

Anh cũng thế, đúng không.

Ôm cánh tay được trưng dụng làm gối, Phan Lôi khôi phục sức lực toàn thân.

“Hươu ngốc… chúng ta đi ăn tối đi.”

Hai người còn chưa thương lượng tối nay ăn gì, tiếng đập cửa đã vang lên.

Người phụ trách resort cung kính đứng ngay cửa.

“Đại thiếu gia, phu nhân, mời xuống dùng bữa tối.”

Phan Lôi hết sức tò mò, người phụ trách này đúng là gió chiều nào theo chiều nấy, lúc trước vội vàng chào hỏi Chung Phỉ Phỉ, sao giờ phút này lại nhiệt tình với hai người họ vậy.

Có điều, cô cũng thật sự đói bụng, nên chả thèm nghĩ thêm trực tiếp tay trong tay với Lục Chung tới đại sảnh.

Trong đại sảnh, Phan Lôi thấy Chung Phỉ Phỉ đã chờ sẵn trên bàn ăn đá hoa to, lập tức hiểu ngay dụng tâm lương khổ của người phụ trách.

“Lôi Lôi, cô dậy rồi à?”

Chung Phỉ Phỉ cười sâu xa, mặt Phan Lôi đỏ bừng, cũng không cam chịu yếu thế nở nụ cười đáp lại.

“Ừ, tối nay có món gì?”

“Rất nhiều món nha...” Chung Phỉ Phỉ thoáng nhìn thực đơn, đột nhiên nói: “Quản lý Tôn, giúp chúng ta đổi một bàn khác đi… ba người chúng tôi không cần bàn lớn thế.”

Quản lý Tôn nghe lời ra lệnh cho bên dưới, một đám phục vụ đi qua đi lại đổi bàn.

Phan Lôi không biết trong lòng Chung Phỉ Phỉ có chủ ý gì, hiện tại cô đói đến nỗi có thể nuốt một con bò. Kệ cô ta, có ăn là tốt rồi.

Theo ý Chung Phỉ Phỉ, cái bàn nhỏ đã được thay thế.

Bởi vì bàn nhỏ, nên trên bàn b