
u cô lấy bánh bao. Rõ ràng chỉ cần duỗi tay ra
là lấy được, còn bắt cô vòng qua nửa cái bàn dâng tới tận miệng… đáng
ghét!
Thu hết bộ dạng căm giận bất bình của cô vào mắt, khóe miệng lại nhếch
khẽ. Đang định nói chuyện, một loạt tiếng bước chân vọng đến.
“Thu nhi bái kiến chủ thượng!” Mạc Nhược Thu dẫn theo Thanh Thanh
thướt tha bước tới, như lục bình yếu ớt không nơi nương tựa, nhún người
nói.
“Miễn lễ, về sau không cần câu nệ như thế.” Diệp Thiện Thiện đại khai nhãn
giới, té ra anh ta cũng sẽ nói chuyện khách sáo như thế?
“Thu nhi từ Thực Các đến đây, tự tay hầm một chén canh, đặc biệt mang đến
cho chủ thượng dùng.” Mạc Nhược Thu quyến rũ mê người.
Diệp Thiện Thiện đã sớm ngửi được mùi. Hương vị của canh này, dường
như đã từng ngửi qua. Nhớ lại trước kia mẹ thường xuyên cho ba uống canh,
tên là gì nhỉ? Trước nay chưa hề cho cô uống, khiến cô nhớ kĩ trong đầu, vì
thế mà buồn bực một hồi! Về sau mới biết, đó là tráng dương đại bổ cao cấp.
>_<, Từ thanh lâu đi ra quả nhiên không giống người thường! Cực kỳ bạo
dạn!
“Canh gì?” Thương Khung thuận miệng hỏi.
“Canh này gọi là Ô thang, có tác dụng bổ dưỡng rất lớn. Đã hầm sáu, bảy
canh giờ rồi, lúc này mùi vị ngon nhất, thỉnh chủ thượng uống.” Nói xong
đích thân cầm lấy ấm canh trong tay Thanh Thanh đi tới trước mặt Thương
Khung.
“Đứng ngơ ra đó làm gì? Lấy chén lại đây.” Mạc Nhược Thu trừng Diệp
Thiện Thiện. Nhìn gương mặt đẹp đẽ bây giờ có vẻ không tốt, khó hiểu nghĩ
bụng, cô trừng tôi làm gì? Vội buông khay trên tay, cầm lấy một cái chén
sạch.
Không biết trên người Mạc Nhược Thu bôi cái gì? Một chút công phu phòng
the làm toàn thân nàng ta tỏa ra mùi hương nhàn nhạt. Song Diệp Thiện
Thiện lại mẫn cảm với cái mùi này. Mũi khó chịu, nhịn không được hắt xì
một cái. Chén canh gần đầy đổ ra ngoài, hắt ngay lên chân Thương Khung
mới chết chứ… ặc… ngay vị trí khó xử … lần này tiêu rồi!
“Ngươi, con tỳ nữ này! Múc chén canh cũng không xong, cần ngươi làm gì
nữa?” Mạc Nhược Thu ném cho cô cái nhìn khinh bỉ, móc ra một cái khăn
thêu sặc sỡ, nhè vị trí đổ canh mà lau. Diệp Thiện Thiện nhanh hơn một
bước, trực tiếp lấy ống tay áo lau đi, may quá! Nước canh dính tay cũng
không hề gì, kế đó tay bị Mạc Nhược Thu đẩy ra. Diệp Thiện Thiện lúng
túng rụt tay lại, nhìn Mạc Nhược Thu dùng khăn tỉ mỉ lau… chỗ đó. Ráng
nhịn cười, không dám nhìn mặt Thương Khung. Làm bậy trước bão táp. Quả
nhiên!
“Đủ rồi!” Diệp Thiện Thiện co đầu rụt cổ! Thanh Thanh hoảng hốt thụt lùi
mấy bước, Mạc Nhược Thu rút tay về.
“Lui xuống!” Giọng điệu ẩn nhẫn!
“Chủ thượng, để Thu nhi hầu hạ người thay quần áo.” Mạc Nhược Thu thỏ
thẻ thì thầm, giọng nói và lá gan đúng là tỉ lệ nghịch với nhau!
Thương Khung quét mắt giận dữ, lập tức ngậm miệng.
“Vậy... Thu nhi cáo lui!” Trước khi đi hung hăng lườm Diệp Thiện Thiện
một cái. Khi lòng bàn chân Diệp Thiện Thiện như bôi mỡ, chuẩn bị theo bọn
họ chạy trốn, ánh mắt giết người của Thương Khung lướt qua. Lập tức thấy
ánh sáng chết chóc… cười như mếu, nghĩ không biết lát nữa sẽ ăn bao nhiêu
roi.
“Quần áo!” Ra lệnh. Cô tức tốc vọt vào trong phòng lôi ra một bộ quần áo
sạch sẽ.
Thương Khung đi vào trong phòng, được nửa đường lại quay đầu nói với
Diệp Thiện Thiện cầm quần áo đang tò tò theo sau.
“Lát nữa vất hết mọi thứ nàng ta đã chạm vào!”
Diệp Thiện Thiện kinh ngạc, là sao?
“Quần áo trên người ta không cần giặt, trực tiếp ném bỏ!” Cau mày tiếp tục
nói.
“Còn có, đừng để ta ngửi thấy cái mùi này trong phòng một lần nữa! Nếu
không...” Mày nhíu càng chặt hơn.
“Tôi cam đoan, tôi thề! Sẽ không có mùi nữa!” Nhìn ánh mắt âm u lạnh lẽo
của anh ta, Diệp Thiện Thiện rụt lại một bước, miệng không ngừng lải nhải
tôi bảo đảm…
Dời mắt khỏi người cô, đi vào trong phòng. Diệp Thiện Thiện vỗ vỗ ngực
đang phập phồng, xong rồi! Tránh được một kiếp!
Nghĩ tới nghĩ lui... Ơ! Chẳng lẽ anh ta mắc bệnh ưa sạch sẽ?
***********************************
Sẩm tối, ánh trăng nồng nàn. Trong phòng, Thải Linh ngồi dưới ánh đèn
thêu một cái khăn gấm. Diệp Thiện Thiện ngồi một bên cầm một cuốn cổ
văn cố gắng gặm, một bên cùng Thải Linh trò chuyện câu được câu mất.
“Thiện Thiện, chủ thượng rốt cuộc trông như thế nào?” Thải Linh ngừng
thêu, đôi mắt to không biết ông chủ bụng dạ hiểm ác nhìn chằm chằm, tò mò
hỏi!
“Một cái mũi, hai con mắt.” Diệp Thiện Thiện kề sát vào ngọn đèn, thuận
miệng đáp, “... Chữ nhìn không rõ, thật tình...” Đèn cũng quá mờ đi ... Oán
giận ...
….
“Thiện Thiện xinh đẹp, nói cho muội biết được không? Xin tỷ đó!” Fan hâm
mộ nho nhỏ này bắt đầu khổ sở năn nỉ vì thần tượng Thương.
Thiện Thiện bất đắc dĩ buông sách, cả thế giới mọi người đều biết cô dễ
mềm lòng nhất. Làm sao có thể từ chối yêu cầu nhỏ xíu này của cô ấy?
“Bộ dạng của anh ta... anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong! Dáng vẻ
đường đường! Tác phong nhanh nhẹn...” thấy đôi mắt si mê của Thải Linh,
dường như chỉ có mấy câu đó đã phác họa ra đường nét của Thương Khung
trong mộng.
“Thiện Thiện xinh đẹp, nói thêm chút nữa được không?” Do Thiện T