XtGem Forum catalog
Việt Cổ Di Tình

Việt Cổ Di Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323491

Bình chọn: 9.5.00/10/349 lượt.

hiện trở

về cũng không nói gì với Thải Linh về Thương Khung. Thật ra là cô sợ mình

nhịn không được cằn nhằn với Thải Linh, vạch trần ra người kia nóng giận

bất thường cỡ nào? Đáng giận cỡ nào?

Từ mấy ngày trước, Thải Linh nghe nói Diệp Thiện Thiện được làm tỳ nữ

của Thương Khung liền hâm mộ cô không thôi! Cô cần gì phải phá hoại

hình tượng hoàn mỹ của Thương Khung trong lòng cô ấy? Huống hồ nói ra

anh ta ác ôn thế nào thì có tác dụng gì?

Vậy nên, Thải Linh chỉ moi được một ít chuyện về chủ thượng từ miệng cô

đã hưng phấn không thôi, tra hỏi không ngừng nghỉ.

“Ặc!” Diệp Thiện Thiện chống má khổ sở suy nghĩ.

“Anh ta ghét ở dơ, thích mặc quần áo màu trắng, mỗi ngày ít nhất phải thay

hai bộ.”

“Còn nữa không?” Thải Linh cũng học cô lấy tay chống má, mắt sáng lấp

lánh như sao.

“Anh ta ghét đồ ăn nhiều dầu mỡ, tương đối thích mùi vị thanh đạm.”

“Còn nữa không?”

“Anh ta thường xuyên ngồi một mình ở chỗ tối tăm, không thích quá nhiều

người ở bên!” Tám phần là khiếm khuyết tâm lý... Diệp Thiện Thiện phỏng

đoán!

“Còn có nữa không?”

“Nhìn anh ta đi rất chậm nhưng đuổi theo không kịp.” Khỏi cần nghi ngờ,

cái người đuổi không kịp đó chính là cô.

“Còn không?”

“Hết rồi!” Diệp Thiện Thiện nhặt sách trên bàn lên, “Ăn, mặc, đi, ở, tỷ đều

nói hết rồi. Không còn nữa!”

“Thiện Thiện... Nói thêm chút đi!” Thải Linh tội nghiệp cầu xin.

“... !” Diệp Thiện Thiện cười như mếu!

“Xin Thiện Thiện đó! Tỷ tốt nhất!” Thực thi chính sách dụ dỗ.

“...” Diệp Thiện Thiện đành chịu, nghĩ nửa ngày, quăng ra một câu “Thời

gian anh ta đi nhà xí dài lắm.” Trong lòng lặng lẽ nghĩ bậy, là táo bón!

“Cái này, chắc là thói quen! Muội... cũng rất lâu” Thải Linh xấu hổ lầm

bầm, “Còn không?”

“Anh ta rất lười, buổi sáng dậy rất trễ, buổi trưa còn ngủ trưa nữa.”

“Chủ thượng nhiều việc như vậy, nghỉ ngơi nhiều phải rồi.”

“Lúc anh ta ăn cơm, người khác phải ôm bụng đói đứng cạnh nhìn!” Cô

chính là người bị hại nè! Ngược đãi dạ dày người ta là có tội!

“Thiện Thiện tỷ thực hạnh phúc!”

“Hả... ?” Không đầu không đuôi, Diệp Thiện Thiện choáng váng.

“Chủ thượng ăn cơm chưa từng nghe nói có ai được nhìn.” Như vậy cũng

kêu hạnh phúc sao? Chẳng lẽ nhìn anh ta ăn cơm là vinh hạnh to lớn đến

vậy?

“Thiện Thiện... Còn nữa không?”

“... Thải Linh, thực sự... hết rồi!” Vùi đầu vào sách, lần này đổi lại đến phiên

Diệp Thiện Thiện đau khổ năn nỉ Thải Linh.

“Xin muội tha cho tỷ đi!”



Diệp Thiện Thiện tay cầm đồ ăn mừng khấp khởi chui vào một xó không

người, ngồi chồm hổm cạnh một tảng đá dưới ánh nắng ngập tràn. Hít thật

sâu mùi thịt kho tàu thơm phức, nước miếng nhễu giọt. Cuối cùng cũng

được ăn một bữa cơm bình thường. Ngốc nghếch cười ha ha. Nhiều năm

nay, tay nghề làm bếp được mẹ hun đúc, các cách chế biến món ăn cô cũng

biết được một hai.

Vừa nãy quăng quật tới lui một hồi ở Thực Các, lại làm ra được thịt kho tàu

chính cống? Chất lượng thịt thật sự ngon tuyệt, mùi thơm sực nức! Cái lão

đầu bếp Thực Các, lớn đến ngần này còn chưa từng ăn qua món thịt ngon

như vậy, thậm chí muốn bái cô làm thầy nữa.

Cứ nghĩ đến chuyện từ nay về sau có thể được ăn ngon miễn phí, miệng đã

cười ngoác đến mang tai.

Đang vui vẻ định ăn, gắp thịt lên đến miệng... Khoan khoan, đó là cái gì? Dư

quang nơi khóe mắt Diệp Thiện Thiện đảo qua một vật.

Dưới ánh mặt trời, bộ lông dài lấp lánh ánh bạc giống như được chăm sóc

bảo dưỡng rất kỹ, sáng bóng trơn mượt. Bốn chân chắc khỏe mạnh mẽ bám

vào mặt đất, cái đuôi dài màu bạc phe phẩy lên xuống, giống như vương giả

tôn quý đứng đó nghênh đón mặt trời, dùng đôi mắt xanh lam cực kỳ ngạo

mạn nhìn cô chằm chằm khinh miệt.




“Á!” Thịt trượt ra khỏi miệng cô... lăn mấy vòng trên đất... dừng lại! Không

thể tin nổi, nuốt nước miếng.

“Đây là... sói... ?” Quên cả sợ! Chỉ còn thắc mắc! Có con sói đẹp như vậy?

Không phải sói hung ác xấu xí lắm sao? Diệp Thiện Thiện nhìn con sói lông

bạc có thể được xưng tụng là cực phẩm trong loài thú này không biết chán,

không biết của ai nuôi? Nhìn mắt nó, có nhân tính cỡ nào! Thấy nó vẫn nhìn

mình trừng trừng, vội gắp một miếng thịt ném tới trước mặt nó… Thịt kho

tàu đàng hoàng đó nha!

Ngân lang có vẻ chán ghét lùi lại, giống như miếng thịt kia là đống phân

vậy. Sau đó nhấc bốn cái chân khỏe đẹp lướt qua miếng thịt, nhắm Diệp

Thiện Thiện đi tới.

Ớ? Nó không ăn thịt? Chẳng lẽ... Diệp Thiện Thiện bị ý nghĩ chợt đến này

hù dọa. Tay run lên, phân nửa chén thịt lật úp xuống đất, nhìn thấy cái chân

sau màu bạc co lại, nhẹ nhàng nhảy lên. Diệp Thiện Thiện kêu “á” một

tiếng, đưa hai tay ôm lấy đầu.

Xuyên qua kẽ hở nhìn Ngân Lang nhảy lên tảng đá bên cạnh, chậm rãi nằm

xuống, lỗ tai hơi cụp, nằm trên tảng đá lười biếng phơi nắng. Thở phào một

hơi! Hóa ra tảng đá này là địa bàn của nó.

Chỉ được cái sợ bóng sợ gió!




Lượm chén lên định rời đi, tinh mắt phát hiện chân sau Ngân Lang có vết

máu đã khô, h