
g xe bus mới tới ngoại ô thả đi. Tuy không bự bằng mày... nhưng
tốt xấu gì cũng cùng một họ nhà mày mà…” Mãng xà bắt đầu dùng cái lưỡi
đỏ như máu liếm mu bàn tay Diệp Thiện Thiện… Diệp Thiện Thiện nuốt
nước miếng thì thầm nhắc lại.
“... Tao rất thân thiện! Tao rất thân thiện với rắn nha ...” Hồi lâu, ... cảm thấy
hình như mãng xà này không có ác ý với cô? Vừa mới mừng rỡ với ý nghĩ
này thì, lòng bàn tay nhói lên đau đớn... Bà nội nó, cuối cùng vẫn bị cắn!
Mặt Diệp Thiện Thiện trắng bệch, nhìn toàn thân mãng xà màu xanh vì hút
máu cô mà chuyển thành màu đỏ. Làm sao gọi là tiểu thanh được nữa, rõ
ràng là tiểu hồng. Nhìn nó cuộn mình lại, lười biếng nhắm mắt ngủ, Diệp
Thiện Thiện cảm thấy não mình thiếu máu. Lòng bàn tay bị nó cắn ba lỗ,
máu vẫn còn đó, nhưng ba chấm đỏ của Cốt Hồng cũng không còn. Cái này
có phải gọi là trong họa có phúc không?
“Không chịu đi? Còn muốn bị cắn?” Thương Khung không biết đến bên
cạnh Diệp Thiện Thiện hồi nào.
Diệp Thiện Thiện liếm đôi môi tái nhợt không có chút máu, chìa tay xụi lơ
nói: “Độc, độc hết rồi...”
Thương Khung lườm cô, “Ta nói rồi... vết thương lành sẽ giải Cốt Hồng độc
cho cô!” Nhìn cô vẫn còn lơ ngơ… tiêu hóa lời mình! Không chịu được, nói:
“Còn không đi!” Nói xong cau mày xoay người đi ra cửa động.
“Anh nói nó chính là thuốc giải?” Chậm nửa nhịp, Diệp Thiện Thiện không
thể tin được chỉ vào mãng xà, hỏi với theo bóng lưng Thương Khung. “Kẻ
trước” lờ đờ nhấc đầu rắn lên, khinh miệt “khè” lưỡi trừng Diệp Thiện
Thiện. Diệp Thiện Thiện hoảng hồn đứng bật dậy, lê cái chân tê rần nhắm
cửa động sáng sủa chậm chạp chạy tới.
Ai dám nói thi thoảng rắn biết nhân từ? Thì là đồ ngu!
Ra khỏi động, ánh nắng đập vào mắt. Giờ phút này tâm tình cũng như mây
đen tan đi. Cốt Hồng đã giải, mạng nhỏ giữ được một nửa, cuộc đời tuyệt
đẹp làm sao! Nếu Đồng Hoàn cũng được giải thì ... Diệp Thiện Thiện đuổi
theo Thương Khung, dè dặt theo sau, hỏi:
“Chủ thượng, Đồng Hoàn... có phải cũng giải rồi không?”
Giọng nói lạnh giá như sắt thép của Thương Khung truyền đến.
“Ai hạ độc, tìm người đó giải!”
Diệp Thiện Thiện ngậm miệng, rụt cổ, người đâu mà lạnh quá... Có điều,
ngoài dáng người đẹp mắt ra, Thương Khung người này coi như có một chút
đáng khen, nói chuyện biết giữ lời ... ầy... chấm được hai điểm.
Hiện tại chỉ còn độc Đồng Hoàn, chỉ cần lấy được tấm bản đồ kia... Thỉnh
thoảng trộm liếc bóng dáng Thương Khung, trong lòng tính tính toán toán.
Sương mù lượn lờ quanh Vân Ẩn điện, một lớn một nhỏ, một trước một sau
hai bóng người mơ hồ, dưới ánh mặt trời dần dần đi xa.
Chẳng lẽ tất cả tỳ nữ đều như vậy sao? Diệp Thiện Thiện ôm cái bụng kêu
rột rột, nhìn một bàn đầy cao lương mỹ vị. Bất mãn lườm điện chủ Vân Ẩn
điện Thương Khung, tên khỉ này lần nào ăn cơm cũng bắt người khác nhìn
à? Hơn nữa, người khác trong này hình như… chỉ có mình cô.
Nói cao lương mỹ vị có hơi khoa trương, nhưng đối với người hiện giờ đói
đến nỗi ngực dán vào lưng như cô mà nói, tương đối hấp dẫn. Tất nhiên, ẩm
thực cổ đại không thể so sánh với các món ăn đa dạng phong phú ở hiện đại
được. Có điều Thương Khung ăn uống thực sự là… quá thanh đạm. Nhìn
động tác chậm rãi mạch lạc của anh ta, Diệp Thiện Thiện đang đói bụng có
cảm giác hình như ăn rất ngon… tiện tay quệt miệng.
“Cô đói quá à?” Thương Khung dừng lại động tác, đưa mắt hỏi.
“Không, không có!” Diệp Thiện Thiện ngớ ra, vội vàng xua tay phủ nhận.
Kết quả bao tử lại kháng nghị kêu ra tiếng, mặt đỏ bừng len lén liếc Thương
Khung, mặt hắn cười cợt.
“... Cái đó... gần đây tiêu hóa không được tốt lắm, có lẽ là tiêu chảy!” Diệp
Thiện Thiện hơi xấu hổ nói, “Ảnh hưởng chủ thượng ngon miệng sẽ không
tốt lắm... hay là... tôi đi ra ngoài?” Anh bắt tôi nhìn anh ăn cơm, tôi cho anh
không ăn được luôn! Lát nữa ra ngoài rồi, nhất định phải chạy tới Thực Các
ăn một bụng.
“Không cho phép!” Thấy chân Diệp Thiện Thiện rục rịch, ngừng cười,
nghiêm mặt lạnh lùng nói.
“Dạ!” Vội vàng cúi đầu khom lưng, thông thường anh ta biến sắc là đại biểu
cho tâm tình dễ chịu đã bye bye rồi! Phải cẩn thận không để bị pháo kích
oanh tạc trút giận.
Thấy cô không phản kháng, Thương Khung khôi phục động tác ăn cơm.
Không lâu sau...
“Đem lại đây!” Thương Khung có phần ác ý muốn Diệp Thiện Thiện đem
bánh bao đưa cho hắn.
Cô cố sức nhẫn nhịn không nhìn cái bánh bao vừa trắng vừa mềm lại thơm
kia, cầm bánh bao trên khay đưa qua, kì thật đã thèm chảy nước miếng.
Miễn cưỡng dời mắt nhìn cái khay. Nói là khay nhưng có khác biệt so với
cái khay ở hiện đại, miệng khay uốn cong, hơi sâu, màu xanh lá cây sẫm.
Nhìn có vẻ bóng bẩy sáng láng, sờ vào không cảm thấy lạnh, chắc không
phải làm bằng đá hoặc kim loại.
“Chủ thượng mời dùng!” Diệp Thiện Thiện nghiến răng nặng nề nhả từng
chữ một, biết rõ cô đói còn kê