
quản sự giữ Diệp Thiện Thiện, mặc kệ người nọ chế giễu,
chỉ nhìn cô chằm chằm.
“Bỏ ra!” Yếu ớt, vô lực phun ra mấy chữ! Vốn muốn xách bầu rượu đập lên
đầu hắn, nhưng nghĩ nghĩ rồi vẫn không dám. Hiện giờ cô thê thảm lắm rồi,
không muốn lại thảm càng thêm thảm.
“Nói cho ta biết!” Gã này dường như hỏi không ra tên sẽ không chịu ngừng.
“Ha, Thôi quản sự là cái giống si tình thế à?” Bên phải có người lớn tiếng
chế nhạo, “Khỏi phải nói, cũng thật có mắt, tỳ nữ này nhìn thật non…” Nói
xong vươn tay định nhéo mặt Diệp Thiện Thiện, bị cái tên Thôi quản sự cản
lại.
“Ngươi thô lỗ quá, không thấy nàng ta bị ngươi dọa sao?” Thôi quản sự duỗi
tay nắm lấy bàn tay mềm của Diệp Thiện Thiện. Cô đau quá kêu khẽ một
tiếng, vừa gấp vừa giận vội vàng rút tay ra, bàn tay đau đến nỗi co rụt lại.
“Tật xấu lại tái phát rồi phải không?” Tổng quản bước qua, bất mãn nói
thầm. Thôi quản sự nghe xong rụt tay lại, “Đùa cho vui ấy mà, tổng quản
đừng hiểu lầm!”
“Còn không mau đi rót rượu cho chủ thượng!” Tổng quản liếc Diệp Thiện
Thiện tay đang bưng cằm, ra dấu nhìn về chỗ Thương Khung. Theo ánh mắt
của tổng quản, đối diện với một đôi mắt âm u tối tăm, tim đột nhiên đập
mạnh.
Co đầu rụt cổ vào trong mai rùa, ôm bầu rượu bước tới. Trong lòng lo sợ bất
an.
Thấy cô dè dặt bước vào trong tầm mắt của hắn, lúc này mới chậm rãi thả
lỏng nội tâm nóng nảy bực tức. Thong thả đặt chén rỗng trong tay xuống
bàn.
Diệp Thiện Thiện áp chế bàn tay run rẩy, cắn môi rót đầy, Thương Khung
uống cạn. Buông chén, nhìn tay nàng. Bàn tay cầm bầu càng lúc càng không
nghe lời, run dữ dội hơn. Lần nữa rót đầy, Thương Khung lại uống cạn. Đến
lần thứ ba, rút cuộc có người nhìn không nổi nữa. Hạ Hà phát giác ánh mắt
Thương Khung và động tác của Diệp Thiện Thiện khác thường! Thỏ thẻ lên
tiếng:
“Để ta làm đi!” Nói xong vòng tay qua bàn muốn giành lấy bình rượu trongtay cô. Ai dè chén canh trên bàn bị ống tay áo nàng ta vướng phải, canhnóng tạt ra ngoài thiếu điều văng đến người Hạ Hà. Diệp Thiện Thiện theobản năng vươn tay giữ chén, kết quả canh tạt hết lên mu bàn tay của cô. Vếtthương càng nặng thêm, đau đớn kêu thành tiếng, bầu rượu trong tay rơixuống đất. Một tiếng vỡ giòn tan… văng ướt hết người cô… Nháy mắt!Toàn bộ tiếng huyên náo ầm ĩ im bặt, ánh mắt mọi người đều tập trung lạimột chỗ.
“Ái da!” Hạ Hà cầm ống tay áo hơi ướt sợ hãi kêu lên, trong lúc mọi người
chung quanh đều lặng ngắt như tờ đặc biệt chói tai. “Chủ thượng, tay áo
người ta ướt hết rồi!” Nũng nịu oán trách với Thương Khung. Ánh mắt
người sau chậm rãi nhìn Diệp Thiện Thiện.
Cố nhịn đau, im lặng ngồi xổm xuống nhặt mảnh bình vỡ, mồ hôi rịn ra trên
chóp mũi.
Tổng quản chạy qua, từ đằng xa đã trách mắng Diệp Thiện Thiện: “Làm cái
gì vậy? Sao lại bất cẩn như thế? Aiz, tay chân ngươi thật là vụng về!” Nói
xong quay qua khom lưng với Thương Khung và Hạ Hà, cười lấy lòng,
“Chủ thượng, Hạ cô nương không sợ hãi chứ? Ta tìm người khác hầu
rượu…”
Đang lạnh lùng trầm mặc, Thương Khung đột nhiên mở miệng.
“Đi ra!” Giọng nói cay nghiệt lạnh lẽo dị thường! Làm mấy câu sau của tổng
quản lập tức nghẹn lại trong bụng, dè dặt ngước mắt nhìn, phát hiện câu này
của chủ thượng là nhằm vào Diệp Thiện Thiện đang thu dọn mảnh vỡ.
Diệp Thiện Thiện đang nhặt mảnh cuối cùng, tay run lên! Ngón tay bị mảnh
vỡ đâm thật mạnh, máu tươi lập tức tuôn ra đầu ngón tay, nhỏ giọt xuống
đất. Cảm giác nơi nào đó trong lòng liên tục, liên tục đè nén cuối cùng đã vỡ
ra. Cổ họng bị hủy hoại nghiêm trọng, gào thét, xộc thẳng lên mắt làm cô có
cảm giác không thể nào chịu đựng thêm được nữa.
“Vâng vâng…” Tổng quản vội vàng đáp ứng, thúc giục cô vẫn còn đang
ngây ngốc không cục cựa ở đó, “Đần ra đó làm gì? Còn không mau đi? Đi
mau đi mau!” Kế đó nhìn khách mời bên dưới, “Không có gì! Mọi người
tiếp tục ăn uống đi, chỉ là tỳ nữ không cẩn thận làm bể bầu rượu! Không có
gì, không có gì…” Người bên dưới nghe xong, lúc này mới từ từ ồn ào trở
lại, dời mắt đi, sôi nổi khôi phục lại cảnh tượng ầm ĩ ban nãy.
Thương Khung cầm lấy bầu rượu trống trơn, khóe mắt tìm kiếm cô, trước
khi quay người rời đi đánh rơi một giọt nước trong suốt. Đuổi theo bóng
dáng người nào đó bị thương, bầu rượu trong tay nháy mắt nứt ra nhưng
không vỡ.
***************************
Co quắp trong một góc tối tăm, nước mắt Diệp Thiện Thiện rơi đầy mặt…
Vì cái gì mà khóc?
Vì đau, nương ánh trăng nhìn bàn tay phải của mình đã biến dạng. Lòng bàn
tay sưng đau, mu bàn tay đỏ phồng lên, ngón tay chảy máu.
Nước mắt lặng lẽ chảy không ngừng, tay của cô sắp tàn phế rồi!
Nhưng vì sao tim đau như vậy? Đau vì vết thương? Hay vì tủi thân?
Mắt ngập nước, nhớ tới phim truyền hình bi kịch sến lúc tám giờ của Đài
Loan, Hồng Kông… không nói gì! Hôm nay hình như mình cũng nếm thử
một mẻ. Trầm trọng cỡ nào? Kỳ thật cũng không tính là bi kịch! Cô không
phải nữ nhân vật chính điềm đạm đáng yêu bị vứt bỏ, anh ta cũng chả phải
nam nhân vật chính dịu dàng đa tình, có mới nới cũ. Người anh ta ôm càng
không tính là kẻ thứ ba không hi