
ất tay một cái. Tiếng
hét của Thôi quản sự cũng lập tức đình chỉ. Mọi người kinh hồn táng đảm co
cụm lại một góc, mặt người nào người nấy không còn chút máu. Hai tay
Thôi quản sự gãy lìa, giờ phút này giống như miếng thịt bị quẳng xuống
đất… hiển nhiên đã tắt thở chết rồi.
“Quản gia!” Tổng quản tức thì mềm nhũn cả người, dùng hai tay bò đến
trước mặt Thương Khung.
“Có, có…”
“Lần này thanh lí môn hộ, đã quấy rầy hứng thú của các ngươi rồi!” Nghe
xong tổng quản và mọi người càng run dữ dội.
“Không, không có!” Mặt tổng quản cười còn khó coi hơn khóc.
Mọi người đằng sau tổng quản phụ họa, nhất trí lắc đầu.
“Vậy sao?”
“Vâng, vâng..” Tổng quản vội vàng gật đầu.
Mọi người đều gật.
“Hữu hộ pháp!” Thương Khung phân phó, “Còn sống… thưởng mỗi người
trăm lượng…”
“…vàng!” Hắn còn chưa nói hết.
Một lúc lâu sau… đầu óc tổng quản và mọi người mới xoay chuyển… tức
thì từ sầu thành vui… một trăm lượng vàng??? Rất nhiều, rất nhiều tiền…
thân mình đang run rẩy quên mất run, toàn bộ hóa đá!
Đợi khi tỉnh táo lại đã không còn thấy bóng dáng chủ thượng Thương Khung
đâu nữa.
****************************
Một bóng người đứng sững dưới ánh trăng, yên lặng nhìn nhân nhi nằm co
quắp trong góc tường, ngủ mà nước mắt vẫn còn vương đầy mặt. Ánh mắt
thoáng đau lòng, thương tiếc, không nỡ… một chút gì đó giống như dịu
dàng, nhanh đến nỗi ma quỷ cũng tưởng mình hoa mắt, cẩn thận nhìn lần
nữa thì đã bình thường trở lại.
Dường như đã chịu uất ức rất lớn, trong mộng vẫn không quên nức nở.
Chầm chậm ôm nàng vào lòng, cầm lấy cổ tay mảnh khảnh, nhìn hai bàn tay
tội nghiệp của nàng… lâu thật lâu, môi nhẹ nhàng hôn lên.
Đau đớn rên rỉ đứt quãng “ư, ư”, còn có chút không thoải mái, khẽ hút hơi,
làm hắn nhíu mày lại.
Nếu không phải sự tình lần này có phần nguy hiểm, hắn căn bản sẽ không xa
lánh nàng ngay khi đến khách sạn, để mặc nàng rời khỏi người hắn. Thử
nghĩ nếu thanh đao đó đặt lên cổ nàng, hắn sẽ làm gì? Mày chau càng chặt!
Không có nếu như! Cho dù có một ngày… Hắn thề! Hắn tuyệt đối không để
người kia chết dễ dàng được! Tuyệt đối không!
Vẻ mặt đạm mạc cúi đầu nhìn nàng, nhìn khuôn mặt ngủ say ngây thơ đơn
thuần như trẻ nhỏ của nàng, áp sát vào người hắn tìm hơi ấm, kế đó khe khẽ
cọ cọ, vùi đầu vào hõm vai hắn, làm khóe miệng hắn cong lên. Vòng tay ôm
lấy đầu nàng vỗ về, vuốt ve mái tóc rối. Nhìn hốc mắt sưng đỏ thì thầm thở
dài.
“Thiện Thiện!”
Cơ thể lúc nóng lúc lạnh, đầu như bị rót thủy ngân chìm xuống, mí mắt nặng
tựa ngàn cân. Từ trong ra ngoài đều không thoải mái, hai tay tê dại, đau như
bị kim châm.
Trong mơ hồ, nghe tiếng người nói chuyện.
“Cô nương vốn đã trúng kịch độc, tuy rằng độc chưa phát tác nhưng thân
mình yếu ớt. Hàn khí nhân đó xâm nhập vào người qua vết thương nơi tay,dẫn đến tình trạng sốt cao, lại thêm tâm hỏa11 quá mạnh, ý chí kháng bệnh
bạc nhược. Nếu khuya nay vẫn không hạ sốt, tổn thương não là chuyện
nhỏ… chỉ sợ…” Nói đến đây, có lẽ nhìn thấy sắc mặt không tốt của người
nào đó mà câm miệng lại.
…
“Nghe nói Triệu đại phu mới ăn mừng có quý tử?” Thương Khung bâng quơ
hỏi, làm đại phu đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
“Vâng!”
“Ngày mai…” Thương Khung lạnh lùng, “Ta muốn nhìn thấy nàng tỉnh
lại… có nghe rõ không?”
“Rõ… Rõ rồi!” Đầu lưỡi Triệu đại phu rụt lại, trả lời. Ý tứ của Thương
Khung rất rõ ràng, cứu không được, hỉ sự của lão sẽ biến thành tang sự.
Từ lâu đã nghe chủ thượng Vân Ẩn điện tính tình lãnh khốc, tàn nhẫn, không
có tình người… bất quá… Triệu đại phu một bên lau mồ hôi lạnh, một bên
quan sát bệnh tình. Âm thầm khấn, hi vọng bệnh tình của cô nương trên
giường sẽ không trở quá nặng.
Đầu óc mơ hồ lại ngủ thiếp đi… Không biết qua bao lâu, nước nóng đắng
nghét rót vô miệng làm cô cau mày… né tránh… ngậm chặt hàm răng lại.
“Cái gì đó” dịu dàng lại yêu chiều, say đắm tấn công môi cô, ngang ngược
cạy răng cô ra. Vừa vặn thứ nước nóng đắng ngắt đó lại chảy vô miệng cô
lần nữa, làm cô thống khổ “hức hức” nức nở khóc. Dường như hiểu được cô
rất đau đớn, “nó” vẫn chưa rời đi mà tìm kiếm chiếc lưỡi mềm của cô, mút
lấy tất tật vị đắng còn sót lại trong miệng cô. Vị đắng nhạt dần, cô mới thẹn
thùa giãn lông mày ra.
“Nó” rời đi, khó mà che giấu được cảm giác mất mát, chưa thỏa mãn tận đáy
lòng. Một lát, “nó” lại dán lên, cô nhảy nhót thích thú, muốn ôn lại cảm giác
kì diệu ban nãy, kết quả lại bị thứ nước đắng kia lần nữa dập tắt. Cô bắt đầu
trốn “nó”, mỗi lần “nó” tìm được chỗ cái lưỡi hồng hồng của cô ẩn nấp, đều
thương tiếc liếm mút đùa nghịch, mãi đến khi cô lâng lâng bay bổng. Hết
đến lại đi, vòng đi vòng lại như thế, đến một lúc, cô quen với loại cảm giác
trước khổ sau ngọt ngào đó. Trong tiềm thức cảm thấy “nó” lại muốn đi rồi,
liền vụng về dùng lưỡi non mềm khẽ liếm “nó”, đáp trả “nó”, mời “nó” ở
lại… kinh ngạc phát hiện, “nó” càng nồng nhiệt, càng ngọt ngào hơn hồi
nãy.
Bỗng nhiên, cũng không biết đã bao lâu, hơi tỉnh. Ý thức được bàn tay đau,
đầu khô nóng khó chịu, hé đôi môi khô nẻ rên rỉ một tiếng. Một bàn tay to
mát lạnh phủ