
ng ngừng biến hóa quay người mình, trầm mặc.
Nàng nắm chặt quai đeo cặp sách trong tay, nội tâm lập tức bình tĩnh lại.
Thời gian cuồn cuộn trôi như dòng nước lũ.
Nàng còn có thể trở về sao ? Trở về nơi kia, thời đại có hắn.
Sesshomaru…Nếu ta trở về, chàng còn nhớ rõ ta hay không ?
Aoko không biết bản thân đã ở trong dòng thời gian được bao lâu, chờ đến khi nàng chạm được đến mặt đất, cả người dường như đã nhức mỏi. Trong dòng
thời gian kia, nàng đã thấy được tất cả, yêu thương, sát ý, sinh tử ly
biệt. Lồng ngực co rút đau đớn, nàng không gượng dậy nổi, nhưng cũng
không rơi một giọt lệ.
Nàng thấy người kia trong dòng thời gian, móng vuốt sắc nhọn của hắn nắm chặt trái tim nàng, máu chảy ròng ròng.
Chờ khi nàng tỉnh lại, trời đã sáng. Nàng nhìn đồng hồ trên cổ tay, xem ra
đã qua mười mấy tiếng. Nàng run rẩy một lúc, trên trán tất cả đều là mồ
hôi lạnh, Aoko lặng lẽ cuộn mình vào một góc.
Khi nàng hồi phục
được một chút đã là chuyện của một tiếng sau. Nàng mệt mỏi ngồi bên cạnh miệng giếng, xoa xoa mồ hôi trên trán, phóng tầm mắt ra xung quanh.
Tếng chim hót, côn trùng thay nhau vang lên, không khí ấm áp, trong lành hơn không biết bao nhiêu lần so với thành thị ở hiện đại, đã từng…Nhiều năm nay nàng chưa từng đi tới nơi như vậy. Chỉ là nơi đây hình như vừa xảy
ra một trận ác chiến, mặt đất hỗn độn, tuy rằng không ảnh hưởng nhiều
đến mỹ quan.
Nàng ngoái đầu nhìn lại, lập tức thấy được một đền thần xây bằng gỗ.
Chỉ là căn cứ vào hoàn cảnh xung quanh, nàng có thể khẳng định đây không
phải là nhà Kagome. Hơn nữa, Kagome cũng không biết đã bị dòng thời gian đưa tới đâu, hi vọng không gặp chuyện gì không may, còn bản thân, rốt
cuộc đang ở nơi nào ?
Không được, không thể ở mãi nơi này, không ăn không uống lâu như vậy, cứ mãi như thế nhất định sẽ chết người.
Nàng xoa bóp đôi chân nhức mỏi, khẽ cắn môi đứng lên, hướng về thôn xóm cách đó không xa. Đi được một lúc, Aoko liền hiểu được, nàng quả nhiên đã
xuyên không, hơn nữa còn xuyên tới mấy trăm trước. Toàn bộ ruộng lúa
nước hai bên đều là do bàn tay con người tạo ra, hơn nữa người nơi này
đều búi tóc và mặc kimono phong cách cổ xưa.
Aoko một đường đi
tới, hấp dẫn không ít ánh mắt tò mò của người khác, thậm chí có người
còn nhanh chân bỏ chạy về trong thôn. Aoko im lặng, nàng biết nhất định
là chạy về bẩm báo với thôn trưởng hoặc thần quan.
Quả nhiên, không bao lâu sau, cách đó không xa nổi lên một tầng bụi mù, có người chạy nhanh về phía này.
Người nọ dừng lại trước mặt nàng, kinh ngạc kêu lên : “ Chị Aoko ! Sao chị lại ở chỗ này ?!”
Người trước mắt, đúng là người đã bị giếng ăn xương hút mất Kagome. Nàng cười khổ một tiếng : “Trước tiên đừng nói đến việc này, tôi vừa đói vừa mệt, nếu không ăn gì có thể vĩnh viễn không trả lời em được.”
Sau khi Aoko được Kagome dẫn vào thôn, thái độ cung kính của người trông thôn
dành cho Kagome làm nàng rất khó hiểu. Nàng vừa ăn vừa nghe Kagome nói
ra những chuyện đã xảy ra với mình. Chủ nhân của căn phòng này tên là
Kaede, là một nữ pháp sư của thôn. Vị Kaede bà bà kia thấy nàng bước
vào, cho người dọn cơm lên rồi sau đó cũng không liếc nhìn nàng lần nào
nữa.
Sau khi nàng hỏi kỹ, cuối cùng cũng biết được nơi này là
thời đại Chiến quốc năm trăm năm trước. Nàng cúi đầu nhẩm tính một chút, hình như đúng là thời đại nàng đang nghĩ đến.
Cuối cùng Kagome tức giận nói : “Em bị kéo tới nơi này, tất cả đều là do lỗi của viên ngọc tứ hồn kia !”
Aoko dừng lại, ngọc tứ hồn sao, không ngờ nó vẫn còn tồn tại trên đời.
Nếu nói như vậy, nàng đã đi đến đúng nơi cần tìm.
Kagome nói xong liền đưa ngọc tứ hồn đang đeo trên cổ cho Aoko xem, Aoko vừa
mới cúi đầu, tay trái đột nhiên đau nhói, không cẩn thận lật tay, đồ ăn
còn thừa đổ ra ngoài, may mắn bát gỗ không bị vỡ.
Aoko im lặng nhìn tay mình, cuối cùng đứng dậy cùng đi chuẩn bị vài thứ với Kagome.
Kaede bà bà nói không cần để ý, nhưng cũng chậm rì rì đi tới hỗ trợ.
Kagome quan tâm hỏi : “Tiền bối, chị không sao chứ ?”
Aoko nhìn tay trái một lúc, lắc đầu : “Không có gì.”
Lúc sau Kagome lại bắt đầu đem chuyện mấy ngày nay nàng trải qua nói cho
Aoko, nhất là lúc nói đến tên bán yêu Inuyasha, cảm xúc đặc biệt kích
động, giữ chặt ống tay áo Aoko : “Tiền bối, chị nói xem làm sao có thể
có loại người như hắn ! Em tốt bụng giải phong ấn cho hắn, còn tưởng
rằng hắn là người tốt, không ngờ hắn lại lật mặt, không đúng, còn hơn cả lật mặt, hắn muốn cướp lấy ngọc tứ hồn, muốn giết em ! Mà điên nhất là
bởi vì gương mặt em giống với nữ pháp sư đã từng phong ấn hắn Kikyou. À
còn nữa, lúc em nói ngồi xuống, không ngờ hắn lập tức vâng lời luôn, ha
ha, không phải chỉ có chó con mới nghe lời như thế sao, hắn còn thật sự
ngồi xuống, ha ha ha !”
Aoko : “…” Kagome, em cười kiêu ngạo quá.
Còn nữa, em cởi bỏ phong ấn cho hắn không phải vì muốn hắn cứu em một mạng sao ?
Aoko không nhìn thấy bán yêu gọi là Inuyasha kia, lúc sau nàng ở lại trong
phòng cùng Kaede bà bà dọn dẹp vài thứ, còn Kagome thì đi ra ngoài tản
bộ.
Sau khi Kagome rời đi, Kaede bà bà nhìn