XtGem Forum catalog
Vĩnh Hằng Không Tồn Tại

Vĩnh Hằng Không Tồn Tại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323953

Bình chọn: 8.00/10/395 lượt.

rất yếu, hơn nữa còn đang dần dần

yếu đi. Ta nghe Kagome nói em ấy đã chữa khỏi cho cô ?”

Kikyou gật gật đầu, để lộ ra vết thương dữ tợn trên vai phải : “Lúc trước đã chữa, nhưng miệng vết thương lại nứt ra rồi.”

“Miệng vết thương của cô bị nứt ra không chỉ vì chướng khí, mà còn bởi vì linh hồn của cô nữa.” Aoko chậm rãi cởi bỏ băng vải trên tay trái, lại cắt

qua đầu ngón tay vừa mới khép miệng, máu đỏ vừa nhỏ xuống, nàng dán ngón tay vào miệng vết thương của Kikyou, sau một lúc lâu mới rời khỏi đó,

yên lặng lắc đầu : “Ta không thể chữa khỏi được, chẳng qua hẳn là cô đã

có biện pháp ?”

Kikyou rũ mắt, lại từ chối trả lời.

Aoko thở dài : “Lần trước khi ta đến thôn trừ yêu sư có ghé qua hang động của tỷ tỷ, ta đã nhận ra, cô đã từng xuất hiện ở đó.”

“Ta muốn lấy tử hồn của pháp sư Midoriko, nếu không làm vậy, trước khi giết chết Naraku thân thể này chắc chắn sẽ bị chướng khí ăn mòn, biến trở về bùn đất và xương cốt.” Kikyou đón nhận ánh mắt của nàng “Midoriko là

pháp sư đã đồng quy vu tận với yêu quái, có thể nói là nàng có linh hồn

giống như ta.”

Aoko nhớ tới việc nàng và Inuyasha bị hãm hại để rồi tới nỗi tàn sát lẫn nhau, nàng đành trầm mặc.

“Cho dù cô có phản đối, ta vẫn muốn lấy tử hồn của tỷ tỷ cô.”

Aoko mệt mỏi lắc đầu: “Ta không phản đối.”

Nhất thời, hai người đều trầm mặc, Aoko đột nhiên nói : “Kỳ thật ta có một

kế hoạch, cũng không biết có thể thành công hay không. Ta tin tưởng ngọc tứ hồn nhất định có thể bị hủy diệt, nhưng những linh hồn bị nhốt thì

nên đi về nơi nào đây ? Kikyou, nếu ngọc tứ hồn ngưng tụ thì đứa bé sống dựa vào ngọc tứ hồn kia phải làm sao bây giờ.”

Kikyou : “Người cô nói đến…là Kohaku ?”

“Phải.” Aoko hàm hồ lên tiếng, ngồi xuống bên cạnh nàng, vừa như tự nhủ vừa như đang nói với người khác “Chỉ có người còn sống mới có tương lai, làm

người chết như chúng ta thời gian sớm đã ngưng hẳn. Người chết không thể cầu xin điều gì, càng không thể xuất hiện trong tương lai của kẻ nào.

Kikyou, những người đã chết như chúng ta còn có thể lưu lại cho thế giới này điều gì sao, tựa như hy vọng, tựa như giấc mộng…”

Aoko quay đầu, nhìn Kikyou chậm rãi gật đầu.

“Có thể…” Aoko đi theo Kikyou đến thác nước, sau đó không lâu, tử hồn trùng mang theo

tử hồn của pháp sư Midoriko từ xa bay tới, đuổi theo phía sau còn có

Inuyasha. Kikyou đem những lời vừa rồi giải thích cho hắn, sau đó liền

hấp thu tử hồn của Midoriko.

Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi

Midoriko chết di, Aoko được nhìn thấy hồn của nàng, mặc dù là tử hồn

cũng vẫn ấm áp mạnh mẽ như vậy, thánh khiết đến nỗi khiến người ta khó

có thể nhìn thẳng.

Hốc mắt nàng nóng lên.

Sau khi miệng

vết thương khép lại, Kikyou nói với Inuyasha : “Thứ duy nhất trên thế

giới này có thể tiêu diệt linh hồn Naraku chỉ có ngọc tứ hồn, đợi đến

khi Naraku ngưng tụ đủ ngọc tứ hồn, trong nháy mắt này, đem ngọc tứ hồn

và Naraku tinh lọc cùng một lúc, chỉ dựa vào vũ khí thì không thể đả bại Naraku.”

Inuyasha liếc nàng một cái, yên lặng rời đi. Không bao lâu sau, Kohaku chạy tới bên cạnh thác nước.

“Aoko tiểu thư!”

Aoko gật đầu: “Tới tìm Kikyou ?”

“Là mảnh ngọc tứ hồn gọi ta về đây !”

Aoko chấn động, lập tức im lặng. Tử hồn của Midoriko và Kikyou hòa hợp một

thể, càng hòa hợp với tâm tính muốn đả bại Naraku của Kikyou. Kikyou

muốn lợi dụng ngọc tứ hồn để giết Naraku, nhất định phải làm cho ngọc tứ hồn ngưng tụ, vì nguyên nhân như vậy mà Kohaku mới bị gọi về đây.

Nàng nhịn không được hỏi : “Ngươi muốn cống hiến mảnh ngọc tứ hồn của mình ?”

Kohaku không chút do dự gật đầu.

“Nhưng ngươi có biết không…Nếu mảnh ngọc bị lấy đi, ngươi sẽ mất đi nguồn suối sinh mệnh vẫn luôn gắn bó với ngươi lâu nay, ngươi sẽ chết.”

Cho đến rất lâu rất lâu về sau, Shiina Aoko vẫn nhớ như in ánh mắt trong

suốt của đứa nhỏ kia, kiên định nói : “Chỉ cần có thể giết chết Naraku,

ta nguyện ý !”

Aoko nghe được giọng nói mình đang run lên : “Nếu hạ quyết tâm, vậy đi thôi.”

Nhóm người này, vì giết chết địch nhân, thật sự không tiếc thứ gì.

Đứa nhỏ thiện lương, chúc phúc cho ngươi.

Aoko trở về năm trăm năm sau, tất nhiên là tới trường học giải thích rõ ràng với nữ bạo long Shimizu Masaki.

Mấy ngày nay câu lạc bộ viết kịch đều ngày đêm tập luyện kịch bản quan trọng.

Shiina Aoko tìm thấy Shimizu Masaki khi nàng đang chỉ ra chỗ sai cho diễn

viên, lúc đó Shimizu Masaki đầy một bụng lửa vừa nhìn thấy nàng đã muốn

phát giận, nhưng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của nàng thì tan thành mây

khói, tức giận hỏi : “Đến đây làm gì nữa ? Thì ra chị còn nhớ đến tôi !”

Aoko bất đắc dĩ : “Masaki cô hãy nghe chị nói, gần đây chị phải làm một việc rất quan trọng, chị thậm chí không biết bản thân có thể còn sống trở về hay không, cho nên chuyện câu lạc bộ viết kịch chị tạm thời phải gác

lại. Lần này chị rời đi, có thể rất lâu sẽ không trở lại, cho nên cô

chọn nữ diễn viên khác đi.”

Shimizu Masaki trừng mắt : “Sao có thể ?! Tôi đã vất vả lâu như vậy !”

“Dù sao chị và đội trường Kougen còn chưa bắt đầu tập luyện, bây giờ đổi diễn viên mới vẫn kịp.”

“Anh không đồng ý.”