
nếu như con đực không may chết đi thì những con cá thê thiếp kia sẽ chọn ra một con cái mạnh nhất để thay thế. Nó sẽ tự tiết
ra một lượng lớn hoóc môn nam tính, để biến mình thành cá đực, tiếp nhận vị trí đầu đàn. Nghe có vẻ giống như chế độ hôn nhân trong các gia đình đế vương, con cá có quyền hành nhất là kẻ độc tài, ngồi không ôm mỹ nữ. Chỉ cần nó đủ mạnh mẽ, nó sẽ trở thành vua, thậm chí phá vỡ cả xiềng
xích về giới tính.
Miumiu cảm thấy rất kỳ lạ nói: “Giá mà tớ được là người đứng đầu bọn chúng thì tốt quá”.
Tôi liếc cô ấy một cái, rồi nói với cô ấy rằng: “Còn có một loại cá
lưỡng tính khác, trước khi giao phối chúng phải quyết đấu một trận, dùng đặc trưng của giống đực để cắn xé nhau, con thắng cuộc sẽ trở thành cá
đực, kẻ bại trận trở thành cá cái. Cậu thấy chưa, trong quan hệ lưỡng
tính, đến loài cá cũng biết rằng giống đực mới nắm quyền hành trong
tay”.
Miumiu tổng kết rằng: “Muốn trở thành người làm chủ trong nhà, thì
phải chiến thắng được người đàn ông trong cuộc chiến giữa hai giới”.
Đúng là một câu nói có thể làm người đang mơ phải tỉnh giấc.
Sau khi Miumiu ra về, tôi ngồi một mình ở phòng khách xem ti-vi.
Khi kim đồng hồ chỉ đến số mười, Lê Bằng đem theo hơi rượu nồng nặc
về đến nhà, anh muốn treo chìa khóa xe lên chiếc móc cạnh cửa nhưng treo đến ba lần chìa khóa vẫn rơi. Sau đó anh cởi áo khoác, xỏ dép lê, xỏ ba lần vẫn không xỏ được, thế là tức giận đá dép đi, loạng choạng đi về
phía tôi.
Ngay lập tức anh nhào đến ôm tôi, hơi thở phả vào miệng tôi nói: “Bà xã, anh về rồi đây”.
Tôi lạnh lùng nhìn anh đang phấn khởi một cách lạ kỳ: “Anh đã uống bao nhiêu rượu thế?”.
Anh giơ một ngón tay lên nói: “Chỉ một chai”.
Tôi nói: “Anh nói dối”.
Anh lại giơ hai ngón tay lên nói: “Vậy thì hai chai”.
Tôi nói: “Anh lái xe sau khi uống à?”.
Lê Bằng đáp: “Không hề! Anh bỏ tiền thuê người lái hộ”.
Tôi gật đầu vừa ý, đẩy anh ra, đứng dậy đi về phía phòng ngủ, lúc đến cửa phòng ngủ quay đầu lại nhìn, thấy mắt anh trong men say lờ đờ nhìn
tôi. Thấy tôi đang nhìn, anh nở một nụ cười đầy tình ý.
Tôi nói: “Đi ngủ không?”.
Anh lập tức hoan hô, nhảy phắt dậy từ sofa, bước dài về phía tôi.
Lê Bằng nhanh chóng cởi hết quần, tôi nghi ngờ anh không hề say.
Anh lộ ra “hung khí”, ôm chặt tôi vào lòng, bắt đầu sờ mó.
Tôi quay mặt lại, vừa đúng lúc rơi vào nụ hôn của anh, tôi đẩy anh ra nói: “Em kể anh nghe một câu chuyện”.
Anh vẫn không chịu bỏ qua mà bắt đầu di chuyển, tôi lại nói: “Đó là một câu chuyện liên quan đến giới tính”.
Anh lập tức dừng lại, mở to mắt chớp chớp nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Tôi đem câu chuyện cá miếng sành ra kể cho anh nghe, sau khi nghe
xong, anh cười gằn ba tiếng rồi hỏi lại tôi có biết cá mập giao phối thế nào không.
Tất nhiên là tôi không biết, tôi chỉ biết cá mập bắt đầu bữa ăn thế nào thôi.
Lê Bằng bắt đầu tiếp tục thân mật, nói: “Cá mập dùng cách cưỡng bức
để duy trì nòi giống, cá đực cắn chặt mang cá cái, vật lộn nhau trong
lớp bùn dưới đáy biển, ép buộc cá cái phải đầu hàng. Sau một hồi phản
kháng kịch liệt, cá cái sẽ bị cá đực lấn lướt. Và trong khi màn biểu
diễn của chúng diễn ra thì có đến mười mấy con cá mập khác vây quanh
theo dõi”.
Tôi vỗ một cái thật kêu vào mông Lê Bằng, anh kêu lên lập tức ôm lấy chỗ đau.
Anh kêu đau, tôi đương nhiên biết, bởi bàn tay tôi cũng tê dại không còn cảm giác, tác dụng giống như nhau mà.
Vài phút sau khi Lê Bằng không thể chống đỡ được sức mạnh của rượu,
anh mơ màng nằm bò trên giường, mông chổng lên trời, trần như nhộng, còn hơi hằn vết đỏ, dường như nhìn thấy rõ dấu vết của mấy tay trên đó.
Nhìn bộ phận nhạy cảm nhất trên người Lê Bằng lộ ra một cách tự nhiên như vậy, tôi liền nghĩ, nếu mặc quần chữ T cho cái mông trắng nõn này,
không biết hiệu quả thị giác sẽ ra sao?
Hậu quả của ý nghĩ này rất nguy hiểm, xin đừng làm theo…
Sáng sớm hôm sau, tôi và Lê Bằng định tiến hành cuộc chiến xác thịt,
kết quả vẫn là vì “người họ hàng” kia vẫn chưa chịu dời đi hẳn, nên đành bỏ cuộc giữa chừng.
Mặt Lê Bằng sầm sì cả ngày.
Miumiu hỏi tôi đã bao giờ hỏi Lê Bằng ba câu hỏi này chưa.
“Anh có yêu em không?”
“Nếu sau này em già, anh có còn yêu em?”
“Nếu cả em và mẹ anh ngã xuống sông cùng một lúc, anh sẽ cứu ai trước?”
Tôi lắc đầu, rất xấu hổ mà nói rằng tôi chưa kịp hỏi những câu này thì đã gả cho anh rồi.
Miumiu nói, hy vọng bắt đầu từ hôm nay tôi có thể rèn luyện năng lực yêu đương với Lê Bằng.
Tôi hỏi lại cô ấy, có lẽ tôi không phải là người đầu tiên hỏi Lê Bằng câu hỏi này, liệu anh ấy có thấy nhàm chán không?
Miumiu nói, nếu là yêu thật lòng thì anh ấy có trả lời đến cả trăm lần cũng không chán.
Tôi tỏ ra nghi ngờ.
Buổi tối, tranh thủ lúc Lê Bằng đang ăn cơm, tôi gác đũa xuống, hỏi câu hỏi đầu tiên.
Lê Bằng vừa nuốt xong, lập tức trả lời: “Yêu”.
Theo bản năng, tôi không hỏi tiếp câu hỏi thứ hai, mà lập tức hỏi luôn: “Yêu như thế nào?”.
Điều này cho thấy, tất cả phụ nữ trên thế giới đều không có được cảm giác an toàn.
Lê Bằng nói: “Rất yêu”.
Tôi lập tức hỏi lại: “Rất yêu là nhiều như thế nào?