XtGem Forum catalog
Vô Địch Tình Nhân Tới Bấm Chuông

Vô Địch Tình Nhân Tới Bấm Chuông

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322160

Bình chọn: 10.00/10/216 lượt.

n gì để khi trưởng thành lên có thể lớn như vậy?

“Hình như tốt hơn nhiều.” Vừa lòng rút tay về, Khấu Thiên Ngang cầm cốc nước trong tay nàng, khóe miệng khẽ nhếch nói: “Cô có muốn ăn chút cháo không?”

Nhìn hắn, nàng lắc đầu.

“Vậy cô cứ ngủ đi, tôi ở dưới lầu, có việc gì thì gọi tôi một tiếng là được.”

Nàng mở miệng muốn nói gì đó, nghĩ thế nào lại không nói nữa, gật đầu tỏ vẻ hiểu biết. Hắn cầm cốc nước đứng lên, xoay người đi xuống lầu.

Liếc mắt nhìn thấy hắn đặt túi thuốc trên bàn, lương tâm đang yên lặng bất an vội lên tiếng. Thở dài, Bạch Vân đứng dậy khỏi giường, vừa đi vừa nói.

“Này…”

Hắn quay đầu ngẩng đầu, “Hử?”

“Tôi có phòng dành cho khách.” Nàng chỉ chỉ vào gian phòng khác.

“Cám ơn.” Hắn mỉm cười.

Nàng lại trèo lên giường nằm, sau đó không lâu, nàng nghe được tiếng hắn đi vào trong phòng, cũng không bao lâu, lại nghe thấy tiếng hắn đi ra.

Hắn sao lại không vào. Nàng nhìn trần nhà, nhíu mày. Sau một lúc lâu, cuối cùng nàng không kìm nổi lòng hiếu kỳ của mình, lén lút đi đến cầu thang đi xuồng lầu, lại vẫn thấy hắn đang ngủ trên sô pha, chỉ là trên người có thêm cái chăn. Theo đó, nàng nghe được tiếng hắn ngáy nhỏ. Đồ… ngu ngốc… này…

Nàng thật không hiểu, vô lực thầm nghĩ dưới đáy lòng, khóe miệng lại không nhịn được mà nở một nụ cười yếu ớt.

Đồng hồ báo thức vang lên. Nàng vươn tay ấn nút tắt đồng hồ báo thức, vẫn buồn ngủ mà ngồi dậy, lại thấy đồng hồ báo thức đặt phía trên một tờ giấy. Nàng cầm tờ giấy lên xem, chỉ thấy trên đó viết như rồng bay phượng múa!

“Bạch Vân:

Tôi đi mở cửa tiệm, trong bếp có ít cháo, chỉ cần hâm nóng lại một chút là có thể ăn. Thuốc ở trên bàn bốn tiếng thì uống một lần. Thuốc màu đỏ là thuốc hạ sốt, nếu cô không sốt thì không cần phải uống.

Tôi sẽ cố lo việc trong tiệm, cô cứ nghỉ ngơi cho tốt.

P/s: Nhớ phải dùng nhiệt kế để đo nhiệt độ.”

A! Nhiệt kế? Nhà nàng không có nhiệt kế? Nàng nhìn một cái xem thường, khi nhìn xuống chỗ đặt đồng hồ báo thức lại thấy có một hộp hình chữ nhật nho nhỏ.

Nàng ngây người một chút, cầm hộp lên xem, mặt trên của hộp có viết hai chữ – nhiệt kế! Như thế này thì thật sự…

Bạch Vân kinh ngạc bật cười, phát hiện thế này cũng quá công thức. Được rồi, được rồi, đo nhiệt kế liền đo nhiệt kế. Cười cười lấy nhiệt kế ra khỏi hộp, nàng theo phương pháp sử dụng đặt lên trên miệng, ngoan ngoãn chờ đến hết thời gian quy định để lấy ra xem.

“Xem đi, đã nói là không sốt.” Nhìn vết hồng ở trên nhiệt kế tự nhủ, nàng dương dương tự đắc nhướn mi, âm thanh lầu bầu: “Không có gì ngạc nhiên cả.”

Đứng lên, nàng đi xuống lầu đến phòng tắm để đánh răng rửa mặt, quyết định ăn xong cháo thì sẽ đi đến tiệm xem sao.

“Tôi đặt đồng hồ báo thức không phải là để cô đi ra đây.”

“Tôi đã uống thuốc rồi.”

“Cô đang bị sốt.”

“Đã hạ rồi.” Nàng nói xong liền lấy nhiệt kế từ trong túi ra, đưa đến cho hắn. “Tôi ra đằng trước xem sao.”

Hắn không vui lập tức nhíu mày, còn muốn nói nữa, chuông gió trước cửa liền vang, Tiểu Trương làm việc ở tòa nhà lớn đối diện hổn hển chạy vào, trong tay vung lên một tập tài liệu.

“Khấu ca, Khấu ca, thành công rồi! Em làm theo lời anh, đối phương đồng ý hợp tác cùng chúng em rồi!”

“Thật sao? Như thế thì tốt quá.” Hắn mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Tiểu Trương.

“Khấu ca, cám ơn anh, nếu không phải nhờ anh, em tuyệt đối sẽ không thành công!” Tiểu Trương kích động mãnh liệt nắm lấy tay hắn, “Thật sự cám ơn anh.”

“Không có gì, là do bản thân em chịu cố gắng.” Khấu Thiên Ngang nhìn tên tiểu tử chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, cười nói: “Anh chỉ đưa ra ý kiến, tiếp theo thì phải xem chính bản thân em, cố gắng làm, đừng dễ dàng buông tay từ bỏ, em nhất định sẽ thành công.”

Tiểu Trương vẻ mặt cảm động, “Mặc kệ nói thế nào, vẫn là thật cám ơn anh, em phải lập tức trở về đàm phán hợp đồng, tí nữa em sẽ mời anh ăn cơm.”

“Ăn bữa cơm thì không cần đâu, sau này có rảnh thì lại đây ngồi.”

“Em sẽ, nhất định đến! Cám ơn!” Tiểu Trương lại dùng lực mà lắc lắc bàn tay của Khấu Thiên Ngang, nghe thấy tiếng đồng nghiệp gọi, vội vàng quay lại chạy ra xe, lúc gần đến nơi, cũng không quên quay lại vẫy vẫy tay với người ở trong tiệm.

Bạch Vân nhìn một màn như vậy liền cảm thấy choáng váng, sau một lúc lâu, mới có cách mở miệng hỏi: “Chuyện gì thế này?”

“Không có gì.” Như là lúc này mới phát hiện ra là có nàng tồn tại, hắn đột nhiên không được tự nhiên đứng lên, nói qua loa hai ba câu: “Hai ngày trước cậu ấy có tới đây, tôi thấy cậu ấy hình như có chút phiền toái, cho nên cho một chút ý kiến.”

“Ý kiến gì?”

“Khụ ừm, chỉ là một chút ý kiến trong công việc.” Hắn lập lờ nói xong, liền xoay người vào phòng bếp.

Bạch Vân kỳ quái nhìn bóng dáng hắn, đôi mi thanh tú nhíu lại. Công ty Tiểu Trương làm quảng cáo, hắn có thể cho người ta cái ý kiến quỷ quái gì? Liếc mắt nhìn tòa nhà lớn là công ty quảng cáo được cho là có chút danh tiếng, theo thói quen định cầm cốc thủy tinh ra rửa, vòi nước liền có người lập tức đóng lại.

Nàng ngẩng đầu, thấy Khấu Thiên Ngang vội vàng quay lại từ trong bếp. Thiếu chút nữa đã quên cô gái này đang bị sốt!

Hắn trừng mắt nhìn th