Vô Địch Tình Nhân Tới Bấm Chuông

Vô Địch Tình Nhân Tới Bấm Chuông

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322101

Bình chọn: 7.5.00/10/210 lượt.

đến quầy, bên trong đặt các loại bánh ngọt, thật sự là đẹp, đặc biệt là khi bây giờ hắn có thể nuốt được cả voi.

“Ăn đi.” Nàng đưa cho hắn một cái dĩa.

Thấy hắn trừng mắt nhìn bánh ngọt, một dáng vẻ miệng sắp chảy nước miếng, nàng thật sự có điểm không nhìn được.

Hắn nhướng mày, có chút kinh ngạc. Nàng cười nhẹ, “Dù sao cũng là làm thử.”

“Cảm ơn” Miệng hắn bất giác giơ lên, tiếp nhận dĩa từ người mà hắn xem là bé bỏng kia, không chút khách khí mà đến bàn gần nhất để tiến công.

Giúp hắn pha cốc cà phê, nàng hai tay khoanh trước ngực nhìn người ăn như hổ đói, nghi ngờ hắn không chỉ chưa ăn một bữa cơm.

Nâng cà phê uống một ngụm, hắn có vẻ có chút kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái. Cà phê này… uống rất ngon.

“Tôi phải làm gì? Nếu có thể tôi muốn được phân việc làm.” Tốt xấu gì hắn cũng lấy lý do này lừa gạt ăn ngủ, trong lòng đắc ý mở miệng.

Nàng đột nhiên đứng lên như là nghĩ rằng hắn thật sự muốn làm công việc này, cho nên hơi hơi sửng sốt một chút, rồi mới có phản ứng lại, chần chừ nhìn hắn nói: “Cái gì cũng có, quét rác, làm đồ ăn, nấu cà phê, lau đồ thủy tinh, rửa chén linh tinh.”

Hắn cho một miếng bánh ngọt sô cô la vào miệng, hai mắt cảm thấy hứng thú nhìn nàng, “Còn thời gian làm việc.”

Nàng nhíu đôi mày thanh tú, lặp lại lời nói trước, “Tôi là tìm học sinh có thể vừa học vừa làm”.

Như vậy là cô gái này không có ý dùng đến hắn, làm khơi mào thói hư tật xấu ngoan cố của hắn, không khỏi bắt đầu thuyết phục nàng: “Cái cô cần là người có thể hỗ trợ.” Hắn cầm tờ giấy hồng được dán ở ngoài, quơ quơ nói: “Tháng nghỉ bốn ngày, lương tám mươi tệ.”

“Anh sẽ không làm công việc này.”

“Cô không phải là tôi.” Hắn buông tờ giấy hồng, nhanh chóng giải quyết một cái bánh ngọt khác.

Nàng mím môi, trầm mặc nhìn hắn một hồi lâu. Hắn nói cũng đúng, nàng không phải hắn, không ai quy định một người đàn ông không thể tìm đến cửa hàng nhỏ làm loại công tác chạy vặt này.

“Huống chi, tôi thấy cô cần không chỉ là học sinh cần việc, mà còn cần người sửa chữa điện nước.”

Bạch Vân nhướng mày, “Có ý gì?”

Hắn dùng dĩa ăn chỉa chỉa vào vòi nước vẫn đang thong thả chảy từng giọt một, lại chỉa chỉa trần nhà nơi có bóng đèn chập chờn, cuối cùng dĩa trên tay hắn chỉa chỉa sàn nhà đã tróc ra.

“Cô khỏi phải nói, tôi sẽ làm.” Hắn nhìn nàng nói, hai mắt trong suốt sáng ngời.

Đau đầu nhìn hắn nhất nhất vạch ra vấn đề, nàng không khỏi lại nhíu mày. Đúng vậy, nàng thật sự tìm học sinh làm thêm việc đã ba tháng, nàng xem tám chín mười phần cũng là nữ, không cần nói thì cô gái trẻ cùng làm được việc nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng không giải quyết được vấn đề phiền toái, cho dù thay đổi một chàng trai, nàng nghi ngờ hiện tại chàng trai trẻ còn không hiểu biết bằng các cô gái.Huống hồ hắn cố chấp ngoài ý muốn, cũng làm cho nàng nhớ tới một sự kiện khác, hiện tại kinh tế đình trệ, có lẽ hắn thật cần có công việc này. Không nói đến… Liếc mắt đã thấy hẳn là dùng được… Nếu là hắn, có thể tiết kiệm được không ít chi phí sửa chữa. Nha, ông trời, không phải lo lắng cho nàng mà để tên râu xồm này đến đây đi.

“Anh là thợ mộc?” Nàng nghe thấy chính mình mở miệng, muốn cắn đầu lưỡi.

“Có học qua.” Hắn tác động đến khóe miệng.

“Tiền lương ở đây không nhiều.” Trời ạ, tình huống không khống chế được, nàng hiểu được, nhưng không cách nào ngăn cản.

“Tôi chỉ cần có ăn là được” Hắn vừa nói vừa nhét vào miệng một mẩu dâu tây.

“Trong cửa hàng không được lười biếng.”

“Yên tâm.”

“Thời gian đi làm không được uống rượu.”

“Không thành vấn đề.”

“Còn có…”

Hắn chờ. Nàng thử tìm ra lý do khác để làm hắn mất đi ý định, lại chỉ có thể trừng mắt nhìn đôi mắt như vô tội kia.

Leng keng leng keng – Chuông cửa đột nhiên vang lên, có người đẩy cửa vào. Bạch Vân quay đầu, thấy cảnh sát đi đến.

“Tôi thấy đèn nhà cô vẫn còn sáng.” Cảnh sát Lâm cảnh giác nhìn người đàn ông xa lạ ngồi ở quầy bar, sau đó mới nhìn Bạch Vân hỏi: “Hẳn là không có việc gì chứ?”

Bạch Vân chần chừ một chút, mới lắc đầu.

Tay đặt trên côn vẫn không buông, cảnh sát Lâm đi lên phía trước, mỉm cười nói: “Cô cũng chưa đóng cửa, có thể có được ly cà phê.”

“Đương nhiên.” Bạch Vân mỉm cười, xoay người đứng lên.

Cảnh sát Lâm ngồi vào chiếc ghế khác trên quầy bar, mở miệng nói với người đàn ông khôi ngô cao lớn kia, “Hi.”

“Hi.” Hắn cầm dĩa bánh ngọt đưa qua, “Muốn một cái?”

“Cảm ơn.” Cảnh sát Lâm đưa tay nhận, nhìn như thả lỏng kì thực cảnh giác hỏi: “Tôi hình như chưa từng gặp qua anh ở đây?”

“Chưa, hôm nay mới gặp.” Hắn vươn bàn tay lớn, mỉm cười nói: “Xin chào, tôi là Khấu Thiên Ngang.”

“Lâm Kiến Đường.” Cảnh sát Lâm lễ phép định vươn tay.

Bạch Vân đặt cà phê xuống trước mặt cảnh sát Lâm, “Cà phê của anh.”

“Cám ơn.” Cảnh sát Lâm nhìn Bạch Vân nở nụ cười, quay đầu tiếp tục ra câu hỏi với tên kia: “Làm việc ở đâu?”

Khấu Thiên Ngang không trả lời cảnh sát Lâm, lại nhìn về phía Bạch Vân mỉm cười nói: “Cô nói xem là ở đâu?”

Bạch Vân nhíu mày, hắn cũng nhíu mày, miệng cười không giảm.

Cảnh sát Lâm vẻ mặt hồ nghi, cần đặt câu hỏi, đã thấy Bạch Vân hướng Khấu Thiên Ngang giơ t


Snack's 1967