Vô Địch Tình Nhân Tới Bấm Chuông

Vô Địch Tình Nhân Tới Bấm Chuông

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321953

Bình chọn: 8.5.00/10/195 lượt.

ay, “Giấy chứng minh thư.”

Hắn lấy từ ví da đưa cho nàng. Bạch Vân mở ra, chỉ thấy bên trong giấy chứng minh, hộ chiếu, đầy đủ mọi thứ phức tạp.

Nàng rút giấy chứng minh ra, đối chiếu một chút với khuôn mặt hắn kia, “Không có râu a?”

Khấu Thiên Ngang đưa tay sờ sờ râu, “Để từ vài năm trước.”

“Ba mươi lăm tuổi?”

“Như trong đã đề cập.”

“Oa, lão huynh, nhìn anh thật già.” hiển nhiên là nhìn ra chút manh mối, cảnh sát Lâm trêu chọc nói.

Hắn nhếch miệng cười, nhún vai, “Không còn cách nào, tôi số khổ.”

“Anh chắc chắn muốn làm công việc này.” Bạch Vân xác nhận một lần cuối cùng.

“Đúng vậy.” Hắn cười đáp.

“Được, chúng ta bán hàng từ mười giờ sáng đến mười hai rưỡi, nhưng thời gian làm việc từ chín rưỡi đến rạng sáng một chút, lương tám mươi, tháng nghỉ bốn ngày, nhưng ban ngày không được nghỉ. Có vấn đề gì không?”

“Cô nói thế nào tôi làm như thế, bà chủ.” Hắn nói giỡn, hướng nàng làm một cái lễ.

Bạch Vân đem giấy chứng minh cho vào bóp da trả lại cho hắn. “Ngày mai bắt đầu đi làm, không được đi muộn.”

“Ok.” Khấu Thiên Ngang cười cười, nhận bóp da để lại trong túi tiền. Nói thực ra, hắn thật sự rất may mắn khi mình chạy đi vẫn còn nhớ mang theo chứng minh thư.

“Xem ra, sau này chúng ta còn gặp nhau nhiều.” Cảnh sát Lâm uống một ngụm cà phê đứng lên.

“Đúng là như vậy.”

Bạch Vân thấy cảnh sát Lâm làm bộ muốn trả tiền, vội nói: “Không cần, ly cà phê này tôi tính.”

Cảnh sát Lâm sửng sốt một chút, dừng lại động tác, cười nói: “Vậy xin cảm ơn.”

“Đừng khách khí.” Nàng cười nói: “Có rảnh thì lại đến.”

“Tôi sẽ.” Cảnh sát Lâm xoay người, lại dừng lại, quay đầu nhìn Khấu Thiên Ngang nói: “Anh ở đâu? Tôi đưa anh về.”

“Ach… cái này…” Khấu Thiên Ngang nhìn Bạch Vân.

Cảnh sát Lâm nhìn hắn chần chừ, buồn cười nói: “Không phải chuyện này lại hỏi Bạch tiểu thư chứ?”

“Trên thực tế, tôi chưa tìm được chỗ ở.”

Hắn nói những lời này làm cho Bạch Vân và cảnh sát Lâm nghe thấy trợn tròn mắt.

“Đêm nay tôi mới đến nơi này.” Hắn nói dối nhưng thần sắc tự nhiên, thái độ thoải mái, “Mới bắt đầu tìm phòng nhưng nhìn thấy tờ giấy tuyển người kia.”

“Cái này…” Cảnh sát Lâm nhìn về phía Bạch Vân.

Bạch Vân nhanh chóng nhíu mày, nhịn xuống xúc động xoa xoa thái dương.

“Đằng sau cửa hàng có phòng nhỏ có thể ở, nếu anh không ngại, có thể ngủ nơi đó.” Nàng ra khỏi quầy bar, đi đến cửa đằng sau cửa hàng, mở ra cho hắn xem.

Khấu Thiên Ngang đi theo phía sau nàng, cảnh sát Lâm cũng nhanh chóng đi theo.

Phòng thật là nhỏ, chỉ có hai bình bên trái bên phải, có điều bên trong có giường xếp cùng một cái thảm, góc tường lại có một vài thùng, trong thùng còn chất đống tiểu thuyết.

Phát hiện tầm mắt hắn dừng lại chỗ đống tiểu thuyết, nàng cầm lấy tiểu thuyết, xoay người nhìn hắn, “Ngày mai anh có thể đi thuê nhà.”

“Nơi này không tệ.” Hắn cúi đầu đi vào trong phòng, bên trong trần nhà không hề trang hoàng, nóc nhà so với cửa hàng còn có vẻ cao hơn.

Nàng sửng sốt một chút, nhún vai, từ chối cho ý kiến.

Thu hồi tầm mắt đánh giá phòng nhỏ, Khấu Thiên Ngang thanh thản tự đắc đi đến giường ngồi xuống, nhìn nàng nói: “Như vậy đi, tôi và cô cùng thuê nơi này, tiền thuê nhà trừ vào tiền lương, năm ngàn nguyên, thế nào?”

Bạch Vân lúc này thật đúng là ngây người. Năm ngàn? Nàng chưa từng nghĩ tới phòng nhỏ này lại có thể cho thuê.

“Nơi này không lớn.” Nàng nhìn hắn nói.

Cho dù hiện tại hắn đang ngồi, cơ hồ hắn cũng vẫn cao bằng nàng, hắn như vậy có thể chen chúc tại phòng nhỏ này sao?

“Có thể ngủ là tốt rồi.” Hắn dương dương tự đắc nhếch khóe miệng.

Nàng ngậm miệng, sau một lúc lâu nói không ra lời. Người này thật sự là… quái lạ.

“Công việc của tôi buổi sáng đi làm vào chín giờ, mãi cho đến rạng sáng một chút mới tan tầm, ở đây gần như thế này có vẻ tiện lợi hơn.”

Nàng biết hắn nói như vậy cũng đúng, làm như vậy tiết kiệm được tiền đi lại, lại còn giảm được tiền nàng giao cho hắn, đối với cả hai bên đều có lợi, làm cho nàng có chút không cao hứng, là người đàn ông này còn có nhiều chuyện lắm.

Sự tình tựa hồ là hắn không hề có nơi ở, nàng thấy trường hợp này thực không hay xảy ra, đặc biệt là ở trên người nàng.

“Thế nào?” Thấy nàng không phản ứng, hắn mở miệng hỏi lại.

Nàng không thích hành động theo cảm tình, tuy rằng nàng có loại cảm giác hắn chính là điều phiền toái.

“Nếu anh cảm thấy ngủ nơi này có thể, tôi không có ý kiến.” Nàng đạm mạc nói xong, cầm tiểu thuyết rồi đi ra ngoài.

Khấu Thiên Ngang theo ra, cảnh sát Lâm tò mò hỏi: “Anh không thấy là phòng rất nhỏ?”

“Tôi từng ở nơi còn nhỏ hơn.”

“Không phải là nhà tù chứ?” Cảnh sát Lâm hay nói giỡn hỏi.

Khấu Thiên Ngang cười to ra tiếng, quàng tay qua vai Lâm cảnh sát. Bạch Vân để ý thấy hắn cũng không hề phủ nhận, suy nghĩ này làm cho nàng có chút run lên.

Nàng nhất định là điên rồi! Âm thanh này quanh quẩn trong đáy long, Bạch Vân thử không để ý tới nó, nhưng mãi cho đến khi nàng tiễn bước cảnh sát Lâm, chuyện đã làm cũng đã làm, rồi kéo cửa cuốn xuống, nó vẫn quanh quẩn không đi.

Trên giường, ở phòng tắm khi đối diện gương mặt mình đang đánh răng, nàng nhìn chính mình chỉ


Old school Swatch Watches