Vô Địch Tình Nhân Tới Bấm Chuông

Vô Địch Tình Nhân Tới Bấm Chuông

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322012

Bình chọn: 8.00/10/201 lượt.

hìa khóa cùng ví da, rồi nhanh tay viết một số điện thoại lên giấy. “Tối nay sẽ có người mang cà phê đến, anh kiểm tra kĩ. Nếu có chuyện gì thì gọi điện cho số điện thoại này. Nếu có người đến tìm tôi, hỏi rõ ràng đối phương là ai, có chuyện gì? Đừng tùy tiện đưa số điện thoại của tôi cho người ta.”

Nàng nói xong vội vàng đi ra khỏi quầy, vừa ra đến trước cửa lại quay đầu nói: “Chờ lát nữa nếu không có khách anh có thể nghỉ ngơi một chút, nhưng 4 giờ phải nhớ mở cửa, còn có, gọi điện gọi người đến sửa băng cơ, số điện thoại ở tờ giấy đặt cạnh laptop. Còn nữa, anh đừng pha cà phê, nếu có khách đến uống, cứ nói đã bán hết rồi.”

“Ok, biết rồi.”

“Cám ơn.” Nàng mỉm cười, xoay người rồi đi ra ngoài.

Tiếng chuông gió vang lên rồi ngừng lại, thân ảnh của nàng biến mất vào trong xe.

Trong tiệm chỉ còn hai người khách, nhạc nhẹ du dương quanh quẩn trong không khí. Việc cần làm cũng đã làm, gọi điện thoại cũng đã gọi, còn lại hai vị khách cũng sớm tính tiền rồi ra về. Nói thực, rất lâu rồi hắn không nhàn nhã ngồi xuống nghỉ ngơi như vậy, nhưng cái tiệm này thật sự là có mị lực khiến người ta cảm thấy trầm tĩnh.

Trong tiệm mọi thứ cơ hồ đều làm bằng gỗ, bàn gỗ, ghế gỗ, trong không khí trừ hương cà phê còn có mùi gỗ thoang thoảng. Phía trước cửa tiệm tản nhạt mờ ảo một ánh đèn, đèn tuy không đủ sáng nhưng lại phát ra một loại ánh sáng ấm áp. Ở mỗi bàn nàng đều đặt lên một chiếc đèn nhỏ, giúp mọi người có thể đọc sách cũng như viết lách.

Trên tường nàng cũng không trang trí gì nhiều, chỉ treo một bức ảnh đen trắng mộc mạc, trong đó có một con chó đang ngủ, còn có một ông già với khuôn mặt đã có những nếp nhăn, xung quanh là rừng cây phong diệp, cuối cùng là chiếc đầu tàu với khói đen nghi ngút. Hắn thích cảm giác ưu nhàn này, hắn nghĩ khi đi qua tiệm này, khách cũng là bị không khí ấm áp này hấp dẫn vào.

Lấy sách báo từ chỗ để sách báo, hắn ngồi ở trên quầy, theo thói quen lại bắt đầu lật xem tin tức ngày hôm nay. Đằng sau quầy đồng hồ đã vang lên mười tiếng. Hắn quay đầu liếc cái đồng hồ kia một cái, rồi mới nhìn về phía con đường ngoài cửa. Trên đường, không thấy bóng dáng chiếc xe như rùa vàng kia, hắn bắt đầu có chút lo lắng đứng lên.

Lúc năm giờ, nàng có gọi điện nói nàng có thể về buổi tối, nhưng hiện tại đã sắp mười giờ, đây cũng không thể nói là chỉ chậm một chút.

Buổi tối đông khách hắn cũng đã đoán được, mặc dù có chút bận, có điều cũng nằm trong phạm vi hắn có thể ứng phó; nhưng thật ra hắn chưa từng nghĩ có được bà chủ lại tin như vậy. Khách hàng nơi này đa số đều là khách quen, cả một ngày, hắn cơ hồ đều là giải thích thân phận mới của chính mình, còn có chủ quán cũng không hề đổi người, chỉ đi có việc. Hắn nói cái này thành quen, rồi phát hiện nàng rất có duyên, nhưng ngoài viêc biết nàng vẫn độc thân, vẻ ngoài cùng cá tính tốt, nhưng tựa hồ không có ai hiểu biết nàng nhiều.

Nàng là có đam mê, chứ không chỉ đơn thuần là chủ tiệm cà phê. Lại lần nữa liếc mắt ra đường ngoài cửa sổ, nàng đã mở cửa xe xuất hiện ở ngoài cửa. Hắn nhẹ nhàng thở ra, khi nàng đẩy cửa vào lại phát hiện, thần sắc có chút mệt mỏi.

“Có khỏe không?” Hai người cơ hồ trăm miệng một lời, hắn cùng nàng song song một chút, lại cùng mở miệng: “Tốt.”

Hắn cười cười, rót ly nước đưa cho nàng.

Bạch Vân mỉm cười nhẹ, đến ngồi ở quầy. “Buổi tối trong tiệm thế nào?”

“Bình thường.”

Nàng uống ngụm nước, có chút ngại ngùng nói: “Thật có lỗi, lần đầu tiên anh đi làm lại để anh một mình làm việc ở nơi này.”

“Không sao, tôi vẫn có thể làm được.” Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của nàng, hắn nhịn không được hỏi: “Có chuyện gì thế?”

“Tôi có người bạn mang thai chẳng may ngã từ cầu thang lầu trên xuống, làm chồng cô ấy cùng mọi người sợ hãi.”

“Cô ấy có khỏe không?”

“Ừm.” Bạch Vân thở nhẹ ra một hơi, “Không có gì trở ngại, chỉ là phải nằm viện vài ngày để an thai.”

“Tình cảm hai người hẳn là tốt lắm.”

Nàng thưởng thức màu xanh lam của chén thủy tinh, gật đầu, “Chúng tôi có vài cái giao tình tốt lắm.”

“Vài cái?” Hắn tò mò.

Bạch Vân nhìn hắn một cái, thản nhiên cười cười, “Sau này anh sẽ gặp, các cô ấy thường xuyên đến đây.”

Có người khách đến quầy tính tiền, sau khi tính tiền hắn quay người lại, phát hiện Bạch Vân tự thu dọn chén bát trên bàn. Hắn cũng không hề nói gì, chỉ đơn giản đi đến phòng bếp lấy cơm cho nàng.

“Cô hẳn là vẫn chưa ăn?” Hắn nói, một bên lại tiếp lấy chén bát vừa tay nàng.

Nàng sửng sốt một chút, cũng không hề kháng cự, chỉ thuận theo lấy cơm, tìm vị trí để ngồi xuống ăn cơm.

Canh nóng, mà đồ ăn cũng nóng. Nàng biết đây là hắn để lại cho nàng, bởi vì hiện tại đã qua thời gian dùng bữa từ lâu. Vụng trộm nhìn thoáng qua người đàn ông đang rửa chén ở quầy, nàng thật sự càng ngày càng cảm thấy vận may đến với mình.

Sau khi nàng phát hiện hắn sửa lại sàn nhà tốt lắm, lại càng thêm xác định. Qua vài ngày, mọi việc càng thuận lợi hơn.

Hắn hoàn toàn không hề có gì bất lương, Bạch Vân bắt đầu cảm thấy trước kia kì lạ vì sao mình không lo tìm nhân viên chính thức cho tiệm, mà kiên trì muốn tìm học sinh vừa học vừa làm. Mỗi ngày người


XtGem Forum catalog