
đàn ông này đều ở trong căn phòng nhỏ, hơn nữa hắn hiển nhiên lại thích ở trong đó.
Nàng càng ngày càng có thói quen đến tiệm sớm, nhìn hắn luôn luôn đứng lau cửa thuỷ tinh, cũng bắt đầu có thói quen nhìn thân hình cao lớn của hắn ở quầy làm việc. Mới đầu nàng còn lo lắng thân hình to lớn vạm vỡ của hắn sẽ làm vỡ bát đũa, nhưng sự thật chứng minh đó chỉ là lo nghĩ viển vông, hắn so với đa số học sinh vừa làm vừa học kia thì linh hoạt hơn nhiều, hơn nữa càng ngày càng tốt.
Có điều, người đàn ông này cũng có thói quen, như là mỗi ngày nhất định phải đọc báo. Mới nhìn nàng còn tưởng hắn còn đi tìm việc làm, mãi đến sau này nhìn hắn vẫn tiếp tục đọc báo, cũng không phải chọn chuyên mục mà xem, mà là xem tất cả các tin tức, từ quốc tế, xã hội, tài chính và kinh tế, thể dục, giải trí, thậm chí quảng cáo và tìm người, thông báo tin buồn, hắn một cái cũng không buông tha.
Hắn còn có một thói quen xấu là hút thuốc, nhưng lại nhắc nhở khách không được hút thuốc!
“Tiên sinh, ở đây cấm hút thuốc.”
“Nhưng anh…”
“Chính là không được.” Hắn cười khoe hàm răng trắng noãn, hàm răng kia không hề bị vàng, cười đến khủng bố, “Tôi đang cai thuốc.”
Sau khi người khách sẵn sàng từ bỏ điếu thuốc, nàng cảm thấy hắn vừa tươi cười, vừa như hùng hổ khủng bố người khác. Vốn nàng tưởng đấy chỉ là phương pháp hắn nói với khách hàng, về sau mới biết là hắn thực sự cai thuốc, bởi vì hắn ngắm nhìn cái bật lửa, rồi khi nàng nhớ hắn có nói hắn muốn cai thuốc, rồi sau đó lại thấy hắn cho bật lửa vào ngăn bàn.
Hắn cũng thích nhìn người khác, cũng giống như nàng, chỉ là hắn so với nàng càng nhìn không có dấu vết, càng thêm cẩn thận.
Khi trong tiệm có người, hắn nhìn người trong tiệm, khi trong tiệm không có người, hắn lại nhìn người ở ngoài đường. Có lúc, hắn nghĩ nàng không phát hiện ra, hắn lại nhìn nàng, tựa như khi nàng nhìn hắn.
Nàng không hiểu được nguyên nhân nàng tới đây, nhưng nàng đối với hắn cũng tạm thời có kết luận. Hắn, không phải kẻ lang thang, không phải kẻ điên, đang cai thuốc, yêu thích sách báo… Chỉ là có râu xồm kỳ quái!
Ý tưởng này làm nàng nhếch lên khoé miệng, làm ấn nhầm phím lên bàn phím máy tính. Thở dài, nàng tính sai số, lại gõ lại máy tính, kiểm tra lại chi tiêu tháng này.
“Chào mừng quý khách.”
Một người khách đẩy cửa vào, gọi cà phê Brazil, tự tìm chỗ ngồi xuống.
Hắn đổ hai thìa cà phê, mài nhỏ thành bột rồi đổ vào ly thuỷ tinh. Đổ nước, bột cà phê bay lên theo làn nước trong ly thuỷ tinh, hắn quấy một chút, hoà chung cà phê trong làn nước, động tác tương đối thuần thục. Xác định hắn có thể làm được, Bạch Vân tiếp tục cúi đầu tính toán sổ sách, một lát sau, một đĩa pizza nhỏ xuất hiện.
“Ha ha, thử xem sao.” Hắn nhìn nàng nói, “Là tôi làm thử.”
Nàng nhìn hắn một cái, tay liền cầm lấy một miếng, cắn một ngụm.
“Thế nào?”
“Cũng không tệ lắm.”
Hắn nở nụ cười, khoé miệng cứ thế mà dần dần nhếch lên.
Hắn luôn hỏi những vấn đề tương tự, nàng cũng luôn trả lời giống nhau, rồi ngày hôm sau đồ ăn đó lại xuất hiện thêm ở trong tiệm.
Một ly cà phê không thêm đường đưa đến trước mắt nàng, nàng theo thói quen đưa tay nhận lấy, phối hợp với hương vị của pizza, một lần nữa lại đem sự chú ý chuyển sang sổ sách. Hắn đứng một bên lau cái ly, khi có khách đến tính tiền, ngẫu nhiên lại là khách quen, Bạch Vân mới ngẩng đầu nói với người ta vài câu. Đây là khoảng thời gian nhẹ nhàng nhất, sau khi hắn đến đây, nàng trở nên nhàn nhã hẳn lên.
Nàng lấy tiểu thuyết ra đọc, hắn cũng lật báo cùng tạp chí buôn bán. Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua, cho đến giờ ăn bữa trưa, hai người lại lần nữa công việc lu bù cả lên, mãi đến sau tám, chín giờ, mới có thể trở nên thoải mái một chút, lại thêm năm ba người khách đến muốn uống cà phê, có người đọc sách, có người nói chuyện phiếm, mãi cho đến hơn rạng sáng một chút.
Sau khi đóng tiệm, hắn sửa sang lại tiệm, nàng thì tính toán lại tiền chi tiêu. Mọi chuyện trong tiệm đều đã xong, hắn nhìn nàng lên xe, mới kéo hạ cửa sắt.
Một ngày, cứ như vậy đi qua. Mấy năm trôi qua, lần đầu tiên nàng có cảm giác không khí thoáng đãng. Sau khi lái xe về nhà, nàng thậm chí còn có sức nằm trong bồn tắm hưởng thụ dòng nước ấm, mà không phải là buồn ngủ tắm rửa qua loa, ngay cả tóc cũng không sấy mà lăn lên giường nằm chết luôn ở đấy.
Sau khi rửa mặt, nàng không nhịn được trừng chính mình trong gương. Không biết là hắn cảm thấy nàng như thế nào? Nàng biết vẻ ngoàicủa mình không kiều diễm như La Lan, không hề đáng yêu như A Phương, không hề ngọt ngào như Nông Nông, cũng không như Uy Uy có cái lạnh lùng đầy uy nghiêm.
Khi học trung học, nàng ở trong nhóm năm người, bề ngoài bình thường, cá tính cũng không hề có gì đặc sắc, nàng thủy chung là không có gì như bốn người kia, mọi người luôn nhìn đến bốn, rồi mới phát hiện ra sự tồn tại của nàng. Nói thực ra, như vậy cũng không có gì không tốt, bởi vậy làm nàng có thời gian đi quan sát ngời khác, hơn nữa học được rất nhiều, cũng thấy rõ không ít chuyện. Nàng thích nhìn người, cho nên sau này mới mở tiệm cà phê…
Đưa bàn tay lên chạm gương mặt chín