
nàng.
“Em sẽ.” Nàng cười khẽ ra tiếng.
Hắn mỉm cười, sau khi nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên thấp giọng mở miệng nói hỏi nàng: “Anh có làm em đau không?”
Nàng bé nhỏ mềm mại như vậy, bất đồng với hắn như vậy, hắn rất sợ mình quá kịch liệt mà làm đau nàng.
“Vẫn ổn.” Như là không ngờ hắn sẽ hỏi như thế, mặt của nàng phảng phất một chút phiếm hồng.
Dáng vẻ nàng thẹn thùng lại mơ màng, hắn không nhịn được lại hôn nàng, rồi lại một lần nữa, rồi lại một lần, rồi hắn bắt đầu nghi ngờ nàng chính mà mê dược, người ăn một lần về sau cứ thế liền nghiện không bỏ được…
Chương 6
“Cho nên nói, bây giờ hắn chuyển đến ở cùng với cậu?”
“Ừm.”
“Cho nên nói, bây giờ là cậu qua lại với hắn?”
“Có lẽ là vậy.”
“Cho nên nói, là cậu thích hắn?”
“Không khác lắm thì chính là như vậy.”
Một tay xoa xoa bụng rồi thở ra, một dáng vẻ phụ nữ mang thai, Phạm Di Nông vẻ mặt quỷ dị nhìn bạn trả lời quái dị, sau một lúc lâu mới lại mở miệng: “Cậu không phải là nuôi người đàn ông kia đi?”
“Tớ mới không có, anh ấy có việc làm.” Bạch Vân khóe miệng mỉm cười, buổi sáng hôm nay Nông Nông tìm nàng cùng đi dạo cửa hàng bách hoá, nàng sớm có chuẩn bị tâm lý bị tra khảo.
“Tớ biết, là trong tiệm của cậu thôi.” Nông Nông vẫn trừng Bạch Vân.
“Vừa hay là anh ấy làm việc thay tớ.” Biết là nàng lo lắng, Bạch Vân nửa điểm không ngại cười cười, cầm lấy trang phục phụ nữ mang thai nói: “Hơn nữa sau khi anh ấy đến, doanh thu trong tiệm liền gia tăng. Cậu cảm thấy cái này thế nào?”
Khinh thường nhìn Bạch Vân đang cầm trên tay quần áo của phụ nữ mang thai, Nông Nông nhăn mặt nhăn mũi nói, “Tớ không thích hoa cỏ.”
Bạch Vân nhún nhún vai, cất lại đồ trên tay về chỗ cũ.
“Như vậy có tốt không?” Nông Nông lo lắng nhìn bạn tốt, “Ngoài tên tuổi của hắn, căn bản là cậu chẳng biết cái gì.”
“Tớ hiểu rõ anh ấy để làm gì?” Bạch Vân buồn cười nhìn nàng, “Tớ là bà chủ của anh ấy, cậu nhớ không?”
Nông Nông nhíu mày, “Tớ là đang nói thật với cậu.”
“Tớ cũng là nói thật.” Bạch Vân chọn một bộ trang phục màu hồng phấn pha xanh của phụ nữ mang thai, thử giả vờ đứng đắn, chỉ tiếc trong mắt vẫn có ý cười. “Cái này thì thế nào?”
“Hắn căn bản là lai lịch không rõ.” Nông Nông ảo não nói: “Ngoài danh tính của hắn, cậu cũng không biết hắn từ đâu tới, cũng không hiểu được rốt cuộc là trước kia hắn làm gì, cũng không phải hắn không thể là người thuộc gian dương đại đạo!”
“Liền lấy cái này đi.” Thấy nàng không phản đối, Bạch Vân nở nụ cười, liền quay sang tới cô gái tính tiền, vừa cười vừa nói: “Nông Nông, bây giờ không còn ai dùng từ giang dương đại đạo này. Còn nữa, chúng tớ cũng có kiểm tra ở quận, anh ấy không có tiền án.”
Cô gái ở quầy liền đứng dậy đi đến, nhận quần áo, khuôn mặt tươi cười trong suốt hỏi: “Dùng thẻ? Hay là tiền mặt?”
“Thẻ tín dụng.” Nông Nông vừa lấy thẻ tín dụng từ trong túi ra vừa tiếp tục thì thầm: “Không có tiền án không có nghĩa là hắn không phải tội phạm hay chưa phạm tội.”
“Ừm ừm.” Bạch Vân mỉm cười gật đầu.
“Trứng thối sẽ không khắc lên trên vỏ của nó là trứng thối.”
“Đúng vậy.”
“Hơn nữa ai biết được là hắn có nói cho cậu tên giả không?
“Tớ đã xem qua giấy tờ của anh ấy.” Bạch Vân trong lòng bình tĩnh mỉm cười.
Cô gái ở quầy tính xong tiền, cầm quần áo gói trong túi, mang thẻ tín dụng cùng hóa đơn lại.
Nông Nông tiếp nhận, đi ra khỏi cửa tiệm, tiếp tục nói như niệm chú: “Giấy tờ thì có thể làm giả!”
“Ừm ừm ừm.” Trời ạ, nếu không phải người trong cửa hàng bách hóa còn nhiều như vậy, bằng không nàng sớm có khả năng không cần giữ hình tượng mà bật cười.
“Cậu rốt cuộc có nghe vào không hả?” Cảm thấy lời của mình bị bỏ ngoài tai, Nông Nông dừng bước, nhìn bạn tốt thật sự nói:
“Tớ thực sự là lo lắng cho cậu.”
“Tớ biết.” Trong lòng Bạch Vân ấm áp, dịu dàng nhìn nàng, “Cậu yên tâm, tớ không sao.”
Phạm Di Nông nghe xong lại không thở ra, trên mặt biểu tình ngược lại càng lo lắng. “Cậu chắc chứ?”
“Tớ chắc chắn.” Trên môi Nàng lại hiện ra có chút gì đó cười như không cười.
Thấy nàng nói chắc chắn được như thế, Nông Nông cũng không nói gì nữa, chỉ có thể thở dài: “Quên đi, cậu nói chắc chắn liền chắc chắn đi.”
“Ừ.”
Nghe thấy Bạch Vân lên tiếng trả lời, Nông Nông lại nhíu mày, bởi vì tầm mắt của cô gái này không phải là nhìn nàng, mà là chỗ nào đó đằng sau lưng nàng.
“Làm sao vậy? Cậu đang nhìn cái gì?” Nông Nông quay đầu, chỉ nhìn thấy một cửa hàng quần áo nam.
“Không có gì, cậu chờ tớ một chút.” Bạch Vân trấn an cười cười, rồi mới đi xuyên qua nàng, hướng đến cửa hàng kia, đứng nói chuyện với nhân viên cửa hàng.
Nông Nông muốn làm rõ ràng tình hình, tò mò đuổi kịp, lại nghe thấy Bạch Vân muốn nhân viên cửa hàng mang ra áo lông màu xám treo mẫu.
Nhân viên cửa hàng cười meo meo cầm áo lông lại. “Dây là loại Mir lông dê, chất liệu tốt lắm.”
Bạch Vân đưa tay nhận, sau khi sờ sờ, lại đến xem.
“Này, không phải là cậu mua cho tên kia chứ?” Nông Nông thấy thế, đôi mi thanh tú lại nâng lên.
“Ừm.” Bạch Vân cười cười, đối với nhân viên cửa hàng nói: “Có size XL không?”
“Có.”
“Giúp tôi lấy hai chiếc.”
“Ok.” nhân viên vừa ng