
Giang Tiềm chuyển đầu một cái, thấy được nữ chủ nhân của căn nhà này, Đặng phu nhân mập mạp.
"Chồng cô bảo cô đi giúp anh ấy làm hoành thánh."
Đặng phu nhân căn bản không tin, "Chồng tôi bảo hôm nay để cậu gói, tôi có thể nghỉ ngơi."
Hai người này, sao thông minh vậy chứ.
"Tôi không thích gói, con gái cô đâu rồi, tôi tìm bé chơi."
"Nha Nha đang ngủ." Đặng phu nhân lại gào thét, "Chết, Giang Tiềm, anh vừa tới tôi liền thua, chỉ tại anh."
Giang Tiềm yên lặng lui ra ngoài, nhìn thấy Đặng Vĩnh Đào, híp mắt hỏi anh,
"Anh có quản vợ anh không? Sao càng ngày càng không giảng lý."
Đặng Vĩnh Đào xoa ót cười, hai người này cho tới bây giờ đều không hợp,
"Trước đừng động tới tôi, cậu thì sao? Lần này như thế nào?"
Giang Tiềm thuận miệng nói tiếp, "Không được, thất bại."
"Cậu nói cậu, trước kia sao không biết cậu kén chọn thế."
Giang Tiềm nhún nhún vai, anh cũng không biết.
"Tôi thấy cậu đừng cố nữa, cố nữa cũng là lãng phí thời gian, nên quay đầu
lại tìm người ta. Tưởng Thị Phi qua hết năm sẽ kết hôn, cậu cũng phải
nắm chặt một chút."
Giang Tiềm ngồi, không lên tiếng.
Anh
không muốn quay đầu lại tìm Triệu Nhiễm Nhiễm sao! Trên thực tế anh ngày ngày đều muốn, đều ảo tưởng. Lúc đầu quả thật quyết định muốn tìm người khác, nhưng không được, trong lòng đã bị lắp đầy, không bỏ người khác
vào được.
Nhưng dù muốn, lại không thể làm ra hành động, trong
lòng muốn là một việc, nhưng mặt mũi cũng là vấn đề, bị đá rồi còn bám
dính người ta, rõ ràng là phiền người ta rồi. Với lại người đàn ông kia. . . . Quả thật mạnh hơn anh.
Trong lòng Giang Tiềm lại bị nghẹn.
"Sắp Nguyên Đán rồi, trong liên phải đi thăm hỏi phía dưới, cuối tuần nghỉ cậu vào thành phố mua ít đồ đi."
Giang Tiềm vừa nghe đến thành S, trong lòng giật giật, "Sao anh không đi? Tôi không biết nên mua cái gì!"
"Tôi đi thì Nha Nha phải theo, dẫn bé theo không có phương tiện, tôi liệt kê danh sách cho cậu, cậu dựa theo để mua là được."
Giang Tiềm không có nhăn nhó nữa, muốn để cho tâm tình bình yên lại, nhưng ban đêm lại vẫn mất ngủ đến trời sáng. Qua hết lễ Nô-en, là sắp Nguyên Đán, sau đó đến mùa xuân, cửa hàng trên đường giăng đèn kết hoa, khắp nơi vui sướng.
Lời chúc xuân ‘Merry Chrismas’ ‘Happy New Year’ được treo đầy.
Ông già Noel kèm theo đứa bé đỏ thẫm.
Trung tây kết hợp, tây ta kết hợp.
Vẻ mặt phờ phạc rã rượi cô đơn của Triệu Nhiễm Nhiễm rất không tương ứng
với quang cảnh thành phố náo nhiệt, Tả Tự giúp cô vuốt xuống bông tuyết
trên đầu, "Lạnh không? Hay là đi vào quán cà phê ngồi một lát?"
Triệu Nhiễm Nhiễm cười, "Sáng sớm vào quán cà phê làm gì."
"Bạn tôi có mở một quán, tự chọn hạt tự nấu, mùi vị cực kỳ ngon."
"Thôi." Triệu Nhiễm Nhiễm lắc đầu, "Tả Tự anh có việc bận thì đi làm đi, không cần đưa tôi."
Tả Tự bị cự tuyệt nhiều rồi, cũng không coi là quan trọng, "Em bị cảm, để tôi đưa về đi."
"Thật không cần." Triệu Nhiễm Nhiễm cúi đầu, suy nghĩ một lát, "Tôi phải đến
chỗ anh tôi một chuyến, thông gió nhà cửa giùm anh ấy."
Tả Tự cũng muốn đi chung, nhưng không được. Cô mới bị thương trong một cuộc tình, không thể ép cô quá chặt.
Triệu Nhiễm Nhiễm có lúc rất cảm kích Tả Tự, người đàn ông này vô cùng tỉ mỉ, vừa đúng xuất hiện trong những ngày cô thất tình, giúp cô giảm bớt nỗi
khổ sở trong thời gian làm việc, lại không nói ra ý định khiến cô lúng
túng. Nhưng anh lại vẫn không thể thay thế người ở trong lòng kia, bao
nhiêu ban đêm cô chịu khổ một mình, thường xuyên rơi lệ đến trời sáng.
Cô chưa bao giờ biết mùi vị thất tình khó chịu như vậy, hồi tưởng đủ loại
trải qua thường ngày, lại còn có phần không muốn yêu đương nữa, cho nên
dù là mơ hồ đoán được tâm tư của Tả Tự, lại không thể trao ra cái gì.
Triệu Nhiễm Nhiễm nghĩ, có lẽ chịu đựng qua một thời gian, đợi cô đi ra rồi,
có thể suy tính đến người này, nhưng một ngày lại một ngày trôi qua, nỗi khổ sở của cô không có tiêu giảm nửa phần.
Ít ngày trước Trương
Lam nói cho cô biết, biện pháp tốt nhất đi ra bóng ma thất tình chính là yêu một người khác lần nữa. Triệu Nhiễm Nhiễm không biết cô nói đúng
hay không, nhưng trong lòng lại theo bản năng bài xích. Cô kiểu cách,
nhưng cô đã nhận sự giáo dục tốt đẹp nhất, có thể buông tha mình, nhưng
không thể xem thường người khác.
Triệu Nhiễm Nhiễm đi tới đi lui
đã đến nhà trống của Trương Vũ, suy nghĩ một lát, có thể thật là trong
tiềm thức vội vàng tới phòng ốc thông gió, đoạn thời gian trước, mợ cả
đã đưa chìa khóa nhà cho cô, để cho cô và Trương Lam ai có thời gian thì người đó đến đây chăm sóc một chút, phòng ốc trống không cũng không có
hơi người.
Lúc Triệu Nhiễm Nhiễm nhận lấy cái chìa khóa trong
lòng có chút kích động, cô có lòng riêng, nơi này có tất cả kỷ niệm của
cô và Giang Tiềm, người đàn ông đầu tiên khiến cô động lòng đã ở nơi này làm côm cho cô, còn có những nụ hôn nóng bỏng, và tất cả ký tức về tình yêu đầu tiên của một thiếu nữ.
Thật ra thì không nên trầm mê,
Triệu Nhiễm Nhiễm cũng biết, trầm mê ở nơi này chỉ có thể khiến mình
càng ngày càng tìm không thấy lối đi ra ám ảnh, nhưng nếu như tì