
hác, hơn nữa, bản thân ông cũng tương đối hiểu rõ, hai chữ ‘tình yêu’, đến
tột cùng có thể khiến cho nhiều người trở nên điên cuồng, ấy vậy mà
những chuyện đã xảy ra trong tang lễ, khi cha Bạch tận mắt chứng kiến
thì mới hiểu được, nói một cách thẳng thừng, chính là họ hàng nhà họ Bạc đều đỏ mắt vì số tài sản của ông Bạc, thế nhưng lại không hề muốn nhận
nuôi Bạc Cạnh đáng thương, vừa mới mất đi mái ấm gia đình, thậm chí còn
có người muốn đưa cậu ấy vào cô nhi viện.
Đứa nhỏ Bạc Cạnh này
cũng đã mười lăm mười sáu tuổi, nuôi thêm nhiều lắm là vài năm nữa thì
cậu đã có thể tự mình đảm đương cuộc sống, nhưng nếu thật sự bị bọn họ
đưa đến cô nhi viện, chẳng phải là khiến cho người ngoài cười đến rụng
răng sao? Hơn nữa, tất cả bọn họ đều là họ hàng, cậu bé vừa mới trải qua nỗi đau mất cha, sao lại có thể phô ra tình người lạnh nhạt, thói đời
bạc bẽo trước mặt cậu bé như vậy?
Cha Bạch không đành lòng nhìn
con trai duy nhất của vị ân nhân năm nào rơi vào kết quả như vậy, nên
ông đã tự mình đứng ra đề nghị nhận nuôi Bạc Cạnh, đáng tiếc là cái
quyết định này đã bị mọi người phản đối.
Phản đối chỉ là cái cớ, chủ yếu là bọn họ sợ một người ngoài như ông có ý đồ muốn chiếm tài sản.
Cha Bạch chỉ cảm thấy buồn cười.
Vốn liếng của ông Bạc để dành cũng không nhiều, cuộc sống từ trước đến nay
vẫn luôn giản dị, hơn nữa lại thích làm vui lòng người khác, chỉ cần là
học sinh có hoàn cảnh khó khăn, cho dù là nam hay nữ, quốc tịch nào, chỉ cần để cho ông ấy phát hiện thì nhất định là sẽ hết lòng trợ giúp.
Ngoại trừ căn nhà nhỏ ở gần trường đại học, thì cha Bạch thật sự không
tìm ra được ông Bạc còn có tài sản gì để có thể mang đi.
Vì vậy
cha Bạch lập tức đi tìm Bạc Cạnh, nói cho anh biết suy nghĩ của mình,
hỏi xem ý kiến anh thế nào, dù sao thì cũng phải có sự đồng ý của Bạc
Cạnh mới được, nếu như anh có ý muốn ở lại để bảo vệ tài sản của cha
mình thì cha Bạch sẽ cố gắng giúp anh hoàn thành tâm nguyện.
Thật ra thì từ lúc dự tang lễ, cha Bạch đã hết sức tán thưởng cậu bé Bạc
Cạnh vô cùng có khí chất nam nhi này, trải qua vài lần quan sát, ông
phát hiện tính tình của Bạc Cạnh trầm ổn đúng như những gì ông nghĩ, khi chứng kiến mấy người họ hàng giả vờ khóc lóc diễn kịch, thì anh chỉ thờ ơ lạnh nhạt đứng ngoài cửa, như thể người mà bọn họ đang nói đến không
phải là mình, vừa không thỏa hiệp lại càng không mù quáng nghe theo, xem ra là một đứa trẻ rất có chủ kiến.
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, cha Bạch cảm thấy không thể tiếp tục để Bạc Cạnh ở lại Anh quốc, thứ nhất, hành động ông Bạc ép vợ chết vì tình đã tạo nên chấn động rất lớn, sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với Bạc Cạnh, thứ hai, họ hàng thân thích đều biết được địa chỉ nhà họ Bạc, chắc chắn sẽ nhao
nhao chạy tới, dùng đủ mọi lý do để dây dưa với Bạc Cạnh.
Bởi vì
không chắc chắn Bạc Cạnh có đồng ý trở về nước tiếp tục đi học hay
không, vì vậy mà cha Bạch đã đến hỏi ý kiến của Bạc Cạnh, không ngờ Bạc
Cạnh chỉ nghĩ một chút rồi đồng ý.
Anh nói: “Nơi này không có gì
để cháu lưu luyến cả, có lẽ về nước thì sẽ tốt hơn, còn về phần nhà cửa, cháu nghĩ sau này cháu chả còn tâm tình gì mà ở đây nữa, cứ bán đi là
được rồi!”
Cuối cùng, cha Bạch dùng hết tâm tư, vận dụng những
mối quan hệ mà nhiều năm qua đã gầy dựng được, sau khi chạy vạy khắp
nơi, cuối cùng cũng thành công giành được quyền nuôi Bạc Cạnh từ trong
tay đám họ hàng thân thích đang kêu gào ầm ỹ kia.
Cha Bạch tạm
thời quyết định nhận nuôi Bạc Cạnh, vì thế đã tốn không ít thời gian,
bởi vì trong lòng nhớ đến cô con gái nhỏ, cho nên mặc dù vẫn còn nhiều
thủ tục chưa kịp làm xong, nhưng ông đã vội vã mang theo Bạc Cạnh lên
máy bay để bay về nước.
Thế nhưng, cha Bạch cũng không làm theo ý của Bạc Cạnh mà bán đi ngôi nhà của vợ chồng ông Bạc, ông chỉ thuê
người đúng giờ đến quét dọn căn nhà, cho dù trong lòng có ôm bao nhiêu
oán hận thì nơi này vẫn là nơi mà Bạc Cạnh sinh ra.
Kết thúc
chuyến đi tới Anh quốc, khi một lần nữa lại đứng trước cánh cổng nhà
mình thì cha Bạch vẫn còn đang suy nghĩ, chỉ trong vòng nửa tháng ngắn
ngủi, thế nhưng lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, thật đúng là tạo hóa
trêu ngươi.
Khẽ thở dài không chút tiếng động, cha Bạch kéo cô
con gái đang trốn sau lưng mình, cố gắng giới thiệu cho cô: “Cha mẹ của
anh Bạc đã đi rất xa, Ninh Ninh không thể không biết lễ phép như vậy
nha! Những lời nói lúc trước papa đã từng dạy, Ninh Ninh đều quên hết
rồi sao?”
Cô gái nhỏ nghe tiếng hiểu tiếng không, chỉ hiểu được
nửa câu đầu: “Cha mẹ anh ấy cũng giống như mẹ, đã bay lên trời để đợi
chúng ta sao?”
Nghe vậy, sắc mặt của cha Bạch trở nên ảm đạm: “Đúng vậy, cũng giống như mẹ của con. . . .”
Đôi mắt của Bạc Cạnh lộ vẻ kinh ngạc.
Anh lớn lên ở Anh quốc, nhưng cũng không vì thế mà làm trễ nải việc học
tiếng mẹ đẻ của mình, lúc trước còn ở nhà thì cha mẹ toàn yêu cầu anh
giao tiếp bằng tiếng mẹ đẻ, vì thế khi nghe cha con ông Bạch nói chuyện
thì anh cũng hiểu được bọn họ đang nói gì.
Điều khiến anh kinh
ngạc chính là, suốt cả thời gian ngồi trên máy bay, chú Bạch