
trai ruột của cô, cưng chiều cô mà không chút kiêng dè? Dù sao anh
và cô cũng không có quan hệ máu mủ, nếu tập cho cô có thói quen lệ
thuộc, sau này bọn họ thân thiết quá mức thì sẽ khiến cho người ngoài
chỉ trích.
Nhưng nhìn dáng vẻ này của cô gái nhỏ, chỉ sợ nếu như anh không nói câu nào thì thật sự sẽ Thủy Mạn Kim Sơn [2'> mất.
[2'> Thủy Mạn Kim Sơn: Hình dung nước lũ ngập tràn. Xuất xứ liên quan đến
chuyện Bạch Xà năm xưa gặp được Hứa Tiên, nhất kiến chung tình. Pháp Hải hòa thượng khi thấy Hứa Tiên mặt đầy yêu khí, liền đem đến Kim Sơn tự
giấu đi, Bạch Xà dẫn theo Thanh Xà tới tìm trượng phu bị Pháp Hải ngăn
cản. Bạch Xà bất đắc dĩ phải đấu pháp, vì vậy “thủy mạn Kim Sơn”. Pháp
Hải đưa thiên binh thiên tướng tới đối phó, giam Bạch Xà ở tháp Lôi
Phong.
“Anh cũng chưa nói là không thể mà. . . .”
Bạc Cạnh từ trước đến giờ vẫn luôn chững chạc, lần đầu tiên lại cảm thấy
chân tay luống cuống, theo bản năng liếc nhìn cha Bạch, xem cha Bạch có
biện pháp nào để trấn an Bạch Nhạc Ninh một chút hay không.
Ai
ngờ, cha Bạch chẳng qua là chỉ đang hứng thú quan sát hai đứa trẻ nói
chuyện với nhau, trong đầu lại từ từ ló ra một ý nghĩ, cho nên lúc Bạc
Cạnh đem ánh mắt cầu cứu hướng về phía mình thì ông lại giả bộ không bắt được tín hiệu, đưa mắt nhìn về phía xa xa như đang ngắm phong cảnh xung quanh ngôi mà không biết mình đã ngắm bao nhiêu lần rồi.
Ừm,
khiến cho một thiếu niên vẫn luôn giữ mình tỉnh táo, bức đến bất đắc dĩ
phải cầu cứu mình cũng là một công đức rất tốt nha! Con gái, cố gắng
lên! Tránh cho anh Bạc đau buồn vì cha mẹ qua đời mà quên mất cảm xúc
trên khuôn mặt mình rồi.
Nghĩ tới đây, cha Bạch lại quay đầu tặng cho Bạc Cạnh một nụ cười khích lệ, lại giống như là đang chọc tức anh,
cậu nhóc, bài học thứ nhất khi đặt chân đến nhà ta, chính là phải biết
dỗ bé con nhà chúng ta.
Bạc Cạnh không biết nên khóc hay nên cười.
Lúc đầu, chú Bạch đã từng nói ông ấy là thương nhân, thương nhân luôn trọng lợi ích, xuất phát từ việc báo đáp ân nhân của mình, nên ông sẽ chăm
sóc anh thật tốt, để cho anh hoàn tất công việc học hành, mặt khác,
những công sức mà ông ấy đã bỏ ra, cũng không phải là hoàn toàn cho
không.
Anh nhớ lúc ấy chú Bạch đã nói với anh như thế này, ‘thứ
lỗi cho ta đã ích kỷ, nhưng ta chỉ có một đứa con gái bảo bối, rốt cuộc
thì ta cũng nên nghĩ cho nó trước tiên, lỡ như sau này nó không muốn kế
thừa gia nghiệp mà lại muốn gả cho một người nào đó không như ý, thì một ông già như ta đây, cho dù có yêu thương nó thì cũng không thể nào bảo
vệ nó cả đời, nếu như cậu có lòng, vậy ta nguyện ý đem Bạch thị do một
tay ta sáng lập giao cho cậu, dù sao thì để cho nó trải qua những ngày
tháng không phải lo cơm áo, ta cũng yên lòng’.
Bạc Cạnh đồng ý, anh cũng không phải ngu ngốc, chuyện có lợi như vậy, ai mà từ chối chứ?
Mà bây giờ, thấy cha Bạch đang nhìn mình mỉm cười hiền hòa thế kia, lại
nhìn lại cô nhóc đứng cạnh mình đang giả khóc, không chịu nghe bất kỳ
lời giải thích nào, Bạc Cạnh có một loại ảo giác, đừng là mình đã không
cẩn thận lọt vào trong tay cô bé giả heo ăn thịt cọp rồi đấy chứ?
Thật vất vả mới dụ dỗ được cô nở nụ cười, Bạc Cạnh quay đầu, nhìn cha Bạch
bằng cặp mắt u oán, lại chìa tay ra với cô gái nhỏ, sau đó nắm tay cô
cùng nhau bước vào phòng.
Thứ lỗi cho anh bây giờ không thể nào
từ chối thẳng thừng hay cự tuyệt thỉnh cầu của Bạch Nhạc Ninh, nhất là
khi trông thấy đôi mắt đẫm nước của cô đang dè dặt từng li từng tí ngước lên nhìn anh.
Cha Bạch không cam
lòng bị con gái bỏ quên đằng sau, lại đứng bên cạnh thêm dầu thêm mỡ:
“Ninh Ninh thiên vị quá, có anh trai rồi không cần papa nữa.”
Chỉ nghe thấy giọng kháng nghị mềm nhũn của cô con gái bất hiếu: “Người ta
đâu có, là do papa nghĩ nhiều quá thôi! Sau này anh Bạc cũng sẽ giống
như anh trai ruột của Ninh Ninh, lúc nào cũng ở bên cạnh Ninh Ninh, như
vậy càng khiến papa yên tâm để lo công việc hơn mà.”
Cha Bạch ăn
dấm chua của con gái, nhịn không được hung hăng nói: “Còn nói không
thiên vị nữa, đây chẳng phải là muốn papa mau chóng đi công tác à? Con
không sợ papa mệt mỏi sao?”
Bạch Nhạc Ninh nói không lại ông, nhất thời bĩu môi, không thèm nói chuyện với người cha già thích ăn dấm chua nữa.
Bởi vì lầu hai chưa kịp sửa chữa nên Bạc Cạnh được trực tiếp sắp xếp vào
trong căn phòng sát cầu thang lầu hai ở lầu một, bên cạnh chính là phòng của Bạch Nhạc Ninh, còn lại là phòng của cha Bạch, bởi vì cha Bạch đã
báo trước cho mẹ Lý biết, nên trước khi Bạc Cạnh đến thì phòng cho anh ở đã được dọn dẹp sạch sẽ, để lại một số đồ đạc cá nhân, chỉ đợi anh tới
sử dụng mà thôi.
Buổi chiều, đồ đạc đã được nhanh chóng chuyển
tới, dưới sự giúp đỡ của mẹ Lý và tài xế Lý, Bạc Cạnh đem số ít đồ đạc
này chuyển vào nhà, sau đó anh ngồi trong căn phòng màu sắc đơn giản
nhưng không gây nhàm chán, lặng lẽ quan sát nơi mà có thể mình sẽ ở
trong nhiều năm tới.
Chỉ chốc lát sau, anh nghe thấy một tiếng
động huyên náo truyền đến từ bên ngoài cửa, sau đó lại trông thấy một
cái đầu nhỏ quen thuộc đang lấp ló nhìn