
”
Tô Nhạc yên lặng quay
đầu, nhìn con sao biển còn nhỏ hơn con trong tay mình, nhất thời không biết nên
nói gì.
Khi Ngụy Sở nhìn đến con
thú bông trong tay Tô Nhạc, tâm tình rào rào đổ nát, xoay người thương lượng
với nhân viên phục vụ đổi lấy một con thú bông hình xương rồng, rồi mới cảm
thấy tìm lại được một ít lòng tự trọng chẳng còn bao nhiêu của mình.
“Đây thật sự là bi kịch
đời người.” Trần Húc vừa mới chơi đua xe về vừa đúng lúc gặp được hai người
liền len lén trốn bên cạnh nhìn trộm, anh lắc đầu thở dài. Tuy sếp nhà bọn anh
xử lý công việc rất nhanh gọn, nhưng trên con đường theo đuổi bạn gái thì may
mắn lại quá ít, đặc biệt là với kiểu bạn gái mạnh mẽ như Tô Nhạc.
Ngay cả tự tay làm cơm
cũng đã làm rồi mà còn không thể làm con gái nhà người ta rung động, sếp à, rốt
cuộc anh vô tích sự đến mức độ nào vậy, quá không có tiền đồ.
Tô Nhạc ôm hai con thú
bông ra khỏi khu vui chơi, cười nói: “Cây xương rồng này thật đáng yêu.”
Ngụy Sở nhìn đôi mắt tối
đen như mực trên cây xương rồng: “Ừ.”
“Cậu chơi một lần đã lấy
được cho tớ, thật lợi hại!” Một cô bé cầm trong tay một con thú bông xương
rồng, vẻ mặt cười thỏa mãn, bên cạnh cô bé là một bé trai hơn mười tuổi, vẻ mặt
bé trai rất đắc ý.
Tô Nhạc: …
Cô đã không dám nhìn vẻ
mặt của Ngụy Sở nữa.
Một lúc lâu sau, Ngụy Sở
mở miệng nói: “Giờ không còn sớm nữa, chúng ta đi nướng thịt đi.”
Nghĩ đến tài nghệ nấu ăn
của Ngụy Sở, Tô Nhạc gật đầu: “Được, những người khác giờ đến đó cả rồi chứ?”
Cuối cùng cũng có thể tìm được lòng tự trọng đang bay lượn trên mây gió của Ngụy
Sở trở về.
“Hẳn là đã đến rồi.” Ngụy
Sở cười nói, khi khóe mắt liếc đến con thú bông xương rồng kia, nụ cười lại
cứng đờ ra.
Mấy vị giám đốc đang chơi
vui vẻ đột nhiên nhận được tin nhắn của sếp nhà mình, trong đó chỉ có hai chữ
và một dấu chấm than: nướng thịt!
Bọn họ lập tức hiểu ra,
xem ra quá trình theo đuổi bạn gái của sếp không suôn sẻ.
Khi Tô Nhạc và Ngụy Sở
trở lại khoảng sân để nướng thịt thì những nhân viên phân tán khắp nơi đã tập
trung đông đủ, một đám người đang “hứng chí bừng bừng” tự mình nướng thịt, chỉ
là, thỉnh thoảng lại không cẩn thận liếc mắt nhìn về phía cô gái trẻ đẹp đứng
bên cạnh sếp lớn nhà mình.
“Em thích ăn gì?” Ngụy Sở
đeo một đôi găng tay, sau đó xoay người hỏi Tô Nhạc, vẻ mặt dường như đã lấy lại
tinh thần từ lần đả kích trước đó.
“Tô Nhạc, chị thích cái
gì có thể tới bên kia lấy.” Trần Húc đi tới, đưa cho Tô Nhạc một cái đĩa và một
cái kẹp thức ăn, anh chỉ chỉ vào một căn phòng thủy tinh cách đó không xa,
trong đó dường như cũng bày biện các loại rau và trái cây, Tô Nhạc chỉ những
thứ trên bàn: “Còn những thứ này?”
“À, khẩu vị mỗi người mỗi
khác, gọi nhiều một chút cũng tốt.” Trần Húc cười hì hì nói: “Dù sao đại ca là
chủ chi, chị không cần tiết kiệm thay anh ấy.”
Tô Nhạc nhìn Ngụy Sở đứng
cách đó ba bước, vội ho một tiếng: “Anh có cần thẳng thắn trước mặt sếp như thế
không?” Nếu ông chủ công ty cũ của cô biết nhân viên lãng phí như thế, nhất
định sẽ phun ra lửa.
“Không sao, đại ca anh ấy
quen rồi.” Trần Húc nhún vai, xoay người cầm lấy mấy xâu cánh gà và thịt bò,
vừa ngâm nga hát vừa đi về hướng bếp nướng.
Tô Nhạc không đi về phía
căn phòng kia, mà trực tiếp chọn vài món trên bàn đặt vào đĩa, sau đó đưa tới
trước mặt Ngụy Sở: “Em muốn cho nhiều cay một chút.”
Ngụy Sở cầm lấy cánh gà
trên đĩa, vừa quệt tương vừa gật đầu: “Được, đúng rồi, nếu em thích ăn nấm
hương nướng thì lấy một ít lại đây, chúng ta làm rau nướng.”
Những lời này vừa nói
được hai phút, trên bếp nướng đã có thêm đủ loại nấm hương, đậu khô, nấm rơm,
chiếm hơn một nửa cái bếp nướng.
Chỉ chiếm được một góc
bếp, Trần Húc uất ức nhìn sếp nhà mình hóa thân thành ông chồng hoàn hảo, rồi
lại nhìn Tô Nhạc một tay cầm đĩa, một tay cầm lê gặm, lắc đầu thở dài trong
lòng, nhìn tình hình này của sếp, khi lấy được Tô Nhạc rồi nhất định là chẳng
có quyền hành gì. Ở thời đại này, phụ nữ càng ngày càng quý giá, còn đàn ông
bọn họ như cỏ đuôi chó trên mặt đất, lại còn phải tự vẫy đuôi nữa.
“Ớt.” Ngụy Sở mở miệng.
Tô Nhạc đưa ra, Ngụy Sở
cười nhận lấy, sau đó rắc đều lên trên xiên thịt, rồi lại quệt một lớp nước
tương, đặt lên trên bếp nướng, hai người phối hợp rất nhịp nhàng, khiến cho
người cô đơn là Trần Húc ở bên cạnh nhìn mà khó chịu.
Sự ăn ý của hai người quá
mức bắt mắt, vì vậy mấy người đang nướng đồ ăn ở bên cạnh đều lơ đãng đi qua hai
người mấy lần, sau đó cười cười, không nói gì, chậm rãi bỏ đi.
Người đàn ông mặc tạp dề,
đeo găng tay kia là ai?
Chính là cái kẻ cười thì
nham hiểm, không cười thì hù chết người, con hồ ly trong giới doanh nhân đó
sao? Thế giới này rốt cuộc điên khùng đén mức nào, ngay cả loại hồ ly như sếp
lớn nhà mình cũng có thể biến thành con chó trung thành trước mặt một người phụ
nữ không tính là quá xinh đẹp?
Nhìn thái độ của người ta
đối với sếp thật bình tĩnh, nhìn người ta đứng bên cạnh gặm hoa quả một cách đương
nhiên, nhìn sếp lớn đã phải làm cu li mà còn cười đến mức tỏa hào quang, nhìn