
mượn để viết vào tiểu
thuyết. Câu nói này thật sự rất tình cảm, ngay cả trái tim cô cũng không nhịn
được mà đập nhanh hơn hai nhịp. Quả nhiên lời ngon ngọt có lực sát thương, mà
lời ngon ngọt của đàn ông tốt còn có lực sát thương hơn gấp bội.
Trần Nguyệt ở bên cạnh
nhìn sắc mặt Trang Vệ càng lúc càng thảm hại, cô đặt tách trà trong tay xuống,
trong lòng cảm khái nghĩ, rõ ràng là anh Ngụy chẳng nói chuyện gì quá đáng, vì
sao cô lại cảm thấy lời này của anh Ngụy có sức công phá vô cùng mạnh mẽ đối
với loại đàn ông cặn bã như Trang Vệ nhỉ?
Quả nhiên dùng thủ đoạn
mềm dẻo, giết người không thấy máu mới là biện pháp hay.
Ngụy Sở cũng không muốn
để Tô Nhạc tiếp tục ở lại đây, anh nhìn về phía Trần Nguyệt: “Đàn em, còn muốn
uống trà nữa không, anh gọi người mang thêm một ấm trà mới đến.”
“Không cần, không cần, em
uống xong rồi.” Trần Nguyệt thu cánh tay vừa định cầm lấy cốc trà về, cười
gượng nói: “Uống quá nhiều trà không tốt cho làn da, không tốt.” Quả nhiên dưới
loại câu hỏi “dịu dàng” này của anh Ngụy, cô cũng không có bất kể sức phòng ngự
nào.
Tay phải cầm mấy túi, tay
trái cầm mấy túi, thậm chí Ngụy Sở còn theo nguyên tắc bạn của bạn gái cũng
phải chăm sóc cẩn thận, cầm lấy hơn một nửa số đồ đạc Trần Nguyệt đã mua, trong
khi Trần Nguyệt còn đang bất ngờ, Ngụy Sở đã lên tiếng chào nhà họ Trang và nhà
họ Dương, dù cầm theo túi lớn túi nhỏ vẫn không ảnh hưởng tới phong thái tinh
anh.
“Người đàn ông tốt nhất
trên đời nha.” Trần Nguyệt nhìn bóng lưng Ngụy Sở, cảm thán trong lòng, người
như Ngụy Sở lại bằng lòng làm cu li cho Tô Nhạc, thậm chí cả đồ của cô cũng
đồng ý cầm giúp, không mảy may cảm thấy loại đàn ông tuấn tú nhiều tiền như
mình khác với những người đàn ông bình thường khác. Không tỏ vẻ khoe khoang của
kẻ có tiền trước mặt bạn bè của bạn gái, cũng không ra vẻ kênh kiệu của đại
thần, một người đàn ông như vậy lại bằng lòng làm những chuyện này cho Tô Nhạc,
nếu nói tình cảm của anh đối với Tô Nhạc không sâu đậm, đánh chết cô cũng không
tin.
Cô lại nghiêng đầu nhìn
Tô Nhạc, không biết làm việc nhà, không thích nấu cơm, ghét phải rửa bát, có
khuynh hướng theo chủ nghĩa nữ quyền, diện mạo tuy đẹp nhưng cũng chẳng phải mỹ
nữ tuyệt thế. Cô không khỏi lắc đầu, đại thần cũng có khuyết điểm, ví dụ như
ánh mắt nhìn người, quá kém cỏi!
Tô Nhạc cầm theo một
chiếc túi xách nhỏ, theo Ngụy Sở ra khỏi quán trà, híp mắt cười nhìn Trần
Nguyệt kinh hoàng nhận lấy mấy thứ từ tay Ngụy Sở, ngơ ngác đứng bên cạnh cửa
xe của mình cười gượng: “Anh Ngụy, cảm ơn, rất cảm ơn ạ.”
“Không có gì, em là bạn
Tô Nhạc thì cũng là bạn anh, rất cảm ơn em ngày thường đã chăm sóc Tô Nhạc.”
Thái độ của Ngụy Sở đối với Trần Nguyệt rất ôn hòa, khiến cho Trần Nguyệt được
quan tâm quá mà cảm thấy hoảng hốt.
Thực ra cô không biết
Ngụy Sở chỉ đang cảm ơn sự chăm sóc và giữ gìn của cô đối với Tô Nhạc mà thôi.
Một tình bạn chân thành không đổi, Tô Nhạc có người bạn như vậy chăm sóc, anh
thật lòng muốn cảm ơn.
“Đại thần này, à không
phải, anh Ngụy này, anh nghìn vạn lần đừng nói vậy, Tô Nhạc là bạn em, em giúp
đỡ con bé là đương nhiên, ngày đó, khi em gặp phải chuyện phiền phức, Tô Nhạc
là người đầu tiên và cũng là người duy nhất thật lòng giúp đỡ em, khi đó em
không cần nói cảm ơn với Tô Nhạc, hiện giờ Tô Nhạc cũng không cần nói cảm ơn
với em.” Thái độ của Trần Nguyệt vô cùng nghiêm túc, nhìn Tô Nhạc đứng cách đó
mười bước: “Trước đây em vẫn lo lắng Trang Vệ không thể hiểu rõ Tô Nhạc, kết
quả cuối cùng là hai người chia tay. Em không cần anh nói cảm ơn em, chỉ hy
vọng anh có thể đối xử tốt với con bé, đừng nhìn bình thường con bé có vẻ vô
tâm, chỉ là bề ngoài kiên cường, bên trong yếu đuối mà thôi. Anh cũng đừng
giống một số gã đàn ông vô liêm sỉ khác, cho rằng một cô gái kiên cường sẽ
không bị tổn thương, còn nhìn một cô nàng mảnh mai yếu đuối chỉ thích khóc lóc
sẽ đau lòng, nếu anh như vậy, cho dù anh từng là thần tượng của em, em cũng sẽ
đánh cho đến khi anh tỉnh lại!”
Ngụy Sở nghe những lời
này xong càng thật lòng thích Trần Nguyệt, anh gật đầu: “Sẽ không, cô gái khác
có yếu đuối thế nào cũng là chuyện của cô ta, Tô Nhạc dù có kiên cường hơn nữa
cũng là chuyện của anh, nếu anh phụ lòng Tô Nhạc, dù em có tạt a-xít, anh cũng
không khởi tố.”
Trần Nguyệt gật đầu: “Vậy
là tốt rồi.” Đại thần dù có tốt đẹp thế nào chăng nữa cũng không bằng được bạn
bè mình, vì vậy, trên phương diện này, Trần Nguyệt rất cương quyết.
Tô Nhạc thấy hai người
trò chuyện sắp xong mới cười đi tới bên cạnh: “Tớ nói này, hai người tưởng a-xít
có thể tùy tiện tạt hay sao, chưa nói đến chuyện khó mua, nhỡ may hất đến chính
mình thì sao?”
Trần Nguyệt liếc mắt
khinh thường: “Con nhóc vô tâm, đứng sang một bên, chị đây lười nói chuyện với
mi.”
“Tớ còn định nói với cậu,
quyển tiểu thuyết cậu thích tớ đã nhờ tác giả ký và gửi đến chỗ tớ rồi, nếu cậu
không cần nữa thì tớ giữ lại cho mình vậy.”
“Đừng, chẳng phải chỉ đùa
chút thôi sao, bạn yêu, chúng ta là ai chứ.”
Ngụy Sở đứng cách mấy
bước, kiên nhẫn nh