
ên lầu đi nghỉ sớm một chút.”
“Vâng, anh cũng nghỉ sớm
nhé.” Tô Nhạc xuống xe, xoay người nhìn về phía Ngụy Sở, đối phương đang mỉm cười
ôn hòa, mà trong mắt là tình cảm không hề che giấu.
Tô Nhạc thu hồi ánh mắt,
cố gắng khống chế trái tim đang đập rất nhanh của mình, hiện giờ, cô chọn cách
tin tưởng Ngụy Sở.
Dù sao tình cảm không phụ
thuộc vào chuyện có người khác xuất hiện hay không, mà phụ thuộc vào thái độ
của người trong cuộc.
Vì vậy, cô sẽ chờ thái độ
của Ngụy Sở, sau đó sẽ chọn thái độ của chính mình.
Ngày Ngụy Sở tới tiễn Tô
Nhạc là môt buổi sáng có mưa, Tô Nhạc mặc một chiếc quần jeans sáng màu, trên
người mặc một chiếc áo sơ mi nhạt màu, mái tóc bình thường hay cột lên nay đang
rủ xuống hai vai, hơi cong cong, đem lại cảm giác thật khác biệt.
Anh nhìn Tô Nhạc đi đăng
kí, sau đó biến mất sau cánh cửa. Trên đường đi, Tô Nhạc luôn luôn nói cười,
nhưng Ngụy Sở lại cảm thấy dường như Tô Nhạc đang chờ một cái gì đó. Chỉ cần cô
trở về từ thành phố S sẽ có một kết quả.
Bạn thân của anh từng
nói, người thích Tô Nhạc nếu thiếu kiên định sẽ vô cùng vất vả.
Trong quá trình theo đuổi
Tô Nhạc, anh không cảm thấy vất vả, mà chỉ mang theo cảm giác kỳ vọng và thích
thú. Càng hiểu về Tô Nhạc, anh càng cảm thấy một người con gái như cô thật hiếm
có. Trong suy nghĩ của người khác, cô có thể là một cô gái kiên cường, không bị
tổn thương, nhưng trong mắt anh, Tô Nhạc không khác gì những cô gái khác, cô
chỉ thông minh hơn và hoàn mỹ hơn.
Anh là đàn ông, nhưng
ghét một người đàn ông vì một người phụ nữ mềm yếu mà tổn thương người con gái
anh ta vốn nên bảo vệ, rồi mượn cớ rằng người đó không dễ dàng bị tổn thương.
Thật ra, người đàn ông
như vậy là đáng hổ thẹn nhất, một cái cớ như vậy cũng là một thứ khiến người ta
chán ghét nhất. Chính mình chân trong chân ngoài, rồi lại sợ đạo đức và lương
tâm lên án, lợi dụng danh nghĩa thiện lương, giao trái tim mình cho một người
phụ nữ khác, còn trách người con gái bên cạnh mình quá kiên cường.
Bời vì em quá kiên cường,
còn người con gái kia không có anh không thể sống được, vì vậy anh phải chăm
sóc cô ấy.
Anh là đàn ông, nên càng
hiểu được suy nghĩ đáng xấu hổ đó của đàn ông. Nhưng anh không muốn làm như
vậy, người anh yêu cho dù có kiên cường thế nào cũng là người duy nhất trong
lòng anh, những người khác dù có yếu đuối, có đáng thương, chuyện đó và anh
chẳng liên quan gì, người mà anh yêu, cuối cùng sẽ chỉ có một mình Tô Nhạc.
Lái xe rời khỏi sân bay,
Ngụy Sở nhận được điện thoại của Đàm Vi, mời anh buổi trưa cùng ăn cơm, anh
đồng ý.
Trên máy bay, Tô Nhạc
ngồi cạnh hành lang dãy bên phải, ở dãy bên trái đối diện có một đôi nam nữ, cô
gái trẻ dựa đầu lên ngực người con trai mà ngủ, người con trai cẩn thận đỡ cô
gái, tay trái lật một quyển tạp chí, động tác rất nhẹ.
Tô Nhạc nhìn thấy hình
ảnh như vậy, đột nhiên nở nụ cười, cô luôn tin tưởng sự đẹp đẽ của tình yêu,
chỉ hoài nghi tính lâu dài của nó. Nhớ tới vẻ mặt ngập ngừng của Trần Húc khi
biết mình sắp tới thành phố S, Tô Nhạc không biết nên bất an rằng có cô gái
khác chú ý tới Ngụy Sở, hay nên cảm động vì ấn tượng của mình trong mắt những
người bên cạnh Ngụy Sở rất tốt.
Lật cuốn tạp chí buồn
chán, Tô Nhạc chống cằm nghĩ, nếu như khi mình trở về lại nghe thấy tin đồn của
Ngụy Sở và người con gái khác thì sao?
Suy nghĩ cẩn thận một
lát, lại cảm thấy mình không việc gì phải tự tìm phiền não, sự việc đến cuối
cùng, nên thế nào sẽ là thế đó, hiện tại nghĩ nhiều cũng chẳng có mấy ảnh hưởng
tới kết quả, là con gái, tốt nhất nên đối xử tốt với chính mình thì hơn.
Một giờ trưa, Ngụy Sở và
Đàm Vi ngồi trong một nhà hàng theo phong cách châu Âu, đây là nhà hàng châu Âu
tốt nhất trong thành phố, trang trí thanh lịch, toàn bộ đầu bếp đều là những
người có thâm niên mời từ nước ngoài về.
Ngụy Sở thật sự không có
nhiều hứng thú đối với những đĩa sa lát, bít tết này, nhưng anh tôn trọng sự
lựa chọn của phái nữ, vì vậy cũng thờ ơ cắt thịt bò, nghe tiếng dương cầm trong
nhà hàng, trong đầu bắt đầu nghĩ, vừa rồi Tô Nhạc gửi tin nhắn nói cô ấy đã tới
khách sạn, không biết giờ đã ra ngoài ăn bữa trưa hay chưa.
“Cậu không chú tâm lắm,
có chuyện gì sao?” Đàm Vi nhìn dáng vẻ uể oải của Ngụy Sở, vẻ mặt buồn bã hỏi:
“Hay là mình quấy rầy thời gian làm việc của cậu.”
“Xin lỗi.” Ngụy Sở nhận
ra mình đã thất lễ: “Vừa rồi mình hơi thất thần một chút.”
“Hiếm khi nào mà Ngụy đại
thần luôn làm việc nghiêm túc của chúng ta lại cũng có lúc thất thần.” Đàm Vi
cười pha trò: “Việc này nhất định mình phải tuyên truyền ra ngoài mới được.”
Ngụy Sở giống như không
để ý đến chuyện đó, mở miệng: “Đại khái là đàn ông khi yêu đều sẽ mắc phải tật
xấu này.”
Trong thoáng chốc, nụ
cười trên mặt Đàm Vi cứng lại, cô cắt lung tung lên miếng thịt bò: “Cậu và bạn
gái, có vẻ như tình cảm của hai người rất tốt.”
“Mình phải trải qua bao
nhiêu cực khổ mới theo đuổi được Tiểu Nhạc.” Ngụy Sở không cảm thấy bản thân
mình theo đuổi một người con gái là đáng mất mặt: “Cô ấy rất tự lập, nhiều khi
m