
ần Nguyệt mở cửa xe, sau đó ngồi vào ghế phụ: “Được rồi, đừng đờ người ra
nữa, còn muốn đi dạo phố nữa không.”
“Tô Nhạc, con nhỏ trời
đánh này, ra đường phải cẩn thận một chút, đừng để người ta hất nước sôi.” Trần
Nguyệt ngồi vào ghế lái, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hất nước sôi còn hơn tạt
a-xít, tớ rất thỏa mãn.” Tô Nhạc nhe răng cười, đối với người đàn ông như Ngụy
Sở, cô cũng có chút rung động, tuy chưa đến mức yêu nhưng chậm rãi ở cạnh nhau,
cô thật sự rất chờ đợi.
Trần Nguyệt thấy ánh mắt
Tô Nhạc lấp lánh, trong lòng thoáng thả lỏng, dường như Tô Nhạc có cảm tình với
Ngụy Sở, nếu Ngụy Sở có thể cho Tô Nhạc hạnh phúc thì không còn gì tốt hơn nữa.
Chỉ cần có thể khiến Tô Nhạc hạnh phúc, người đàn ông kia có tiền hay không có
tiền, đẹp trai hay không đẹp trai cũng chẳng có quan hệ gì. Cô cũng chỉ hy vọng
bạn tốt sống vui vẻ mà thôi.
Hai người đi dạo phố một
lúc lâu, từ cửa hàng quần áo tới cửa hàng giày, sau đó lại tới cửa hàng trang
sức, rồi lại tới cửa hàng mỹ phẩm, Trần Nguyệt mua được túi to túi nhỏ, Tô Nhạc
bị Trần Nguyệt ảnh hưởng, cũng mua không ít. Lúc này, hai người đang ngồi ở đại
sảnh uống trà, nửa sống nửa chết.
“Tô Nhạc, sách mới của
cậu đã ra chưa?” Trần Nguyệt uống một ngụm trà: “Tớ thấy có mấy tờ báo quảng
cáo về sách mới của cậu.”
“Có lẽ là rồi.” Tô Nhạc
gật đầu, nhớ tới mấy ngày trước biên tập từng nói về số lượng tiêu thụ sách của
cô, cô chậm rãi cầm tách trà lên nói: “Những chuyện này đều là của nhà xuất
bản, tớ cũng không để ý lắm.”
“Không phải tiểu thuyết
của cậu sắp chuyển thành kịch bản phim sao?” Trần Nguyệt không hiểu rõ về
chuyện xuất bản này, thấy Tô Nhạc không có ý kiến gì, cũng không hỏi nhiều,
uống một ngụm trà rồi nói: “Trang Vệ còn tìm cậu không?”
Tô Nhạc thở dài: “Anh ta
chỉ cảm thấy mất mát một chút thôi, người đàn ông này còn chưa lớn.”
Trần Nguyệt vô cùng tán
thành: “Chính xác, tên phú nhị đại này bị nhà hắn làm hư rồi, nghĩ mọi việc đều
theo ý thích của hắn, tất cả mọi thứ trên thế giới đều là của hắn.”
Tô Nhạc cúi đầu không nói
gì, thời gian cô ở bên Trang Vệ không ngắn, Trang Vệ cũng đối với cô rất tốt,
không biết đã thay đổi từ khi nào. Trái tim con người là thứ dễ thay đổi, không
phải người ta nói “ánh trăng đại biểu lòng tôi” sao, ánh trăng chẳng phải cũng
là thứ hay biến hóa đấy sao?
“Còn đang nghĩ đến cái
tên vô liêm sỉ kia à?” Trần Nguyệt thấy Tô Nhạc tỏ vẻ như vậy, hơi giận: “Cũng
chỉ là một tên phú nhị đại mà thôi, sao có thể so được với Ngụy đại thần trẻ
tuổi, đầy hứa hẹn, phong thái bức người, nhã nhặn, biết lùi biết tiến.”
Tô Nhạc khinh thường liếc
mắt một cái: “Ngụy đại thần trong cảm nhận của cậu đã tan biến trong lòng tớ
rồi.”
“Đàn ông chỉ gỡ bỏ cái
mặt nạ tinh anh trước mặt người mình thích thôi, cậu đừng quá đáng.” Trần
Nguyệt lườm Tô Nhạc, xoay người lấy từ trong túi xách ra một chiếc vòng cổ,
phía trên là một hình tượng phật bằng ngọc nho nhỏ, tuy không lớn nhưng chất
liệu vô cùng tốt.
“Đây là khai quang ngọc
phật tớ mua cho cậu, cầm lấy, miễn cho sau này lây một đống vận rủi lên người
tớ.” Trần Nguyệt nhớ đến chuyện Tô Nhạc bị người khác sao chép đồ án, lại bị
người ta đào góc tường, lập tức nhận định Tô Nhạc bị xui xẻo.
Biết Trần Nguyệt mạnh
miệng nhưng mềm lòng, Tô Nhạc nhận lấy đeo lên cổ, cười nói cảm ơn, trong khi
quay đầu lại thấy Trang Vệ và một cô gái trẻ đi vào, phía trước bọn họ còn có
hai đôi nam nữ trung niên, hai người trong đó Tô Nhạc có biết, chính là bố mẹ
Trang Vệ.
Trần Nguyệt cũng nhìn
thấy cảnh này, quán trà này trang trí đẹp nhưng rất đắt, không nhiều khách, vì
vậy Trần nguyệt dễ dàng nhận ra Trang Vệ. Nhìn thế này, có vẻ như đi xem mặt?
Trần Nguyệt nhìn về phía
Tô Nhạc, vẻ mặt Tô Nhạc vẫn như bình thường, Trần Nguyệt thở phào nhẹ nhõm,
nhưng còn chưa thở hết một hơi đã thấy Trang Vệ đi về phía này, còn bố mẹ Trang
Vệ cũng đang nhìn lại đây.
Tô Nhạc cảm thấy ánh mắt
bố mẹ Trang Vệ nhìn mình có chút phức tạp. Ngày đó, cô đã từng gặp hai người,
tính cách của bọn họ rất nghiêm túc, cũng là người vô cùng lễ nghĩa. Ông Trang
trước kia chỉ là một thợ mộc, sau đó ông mở một xưởng sản xuất tư nhân, tiếp đó
càng làm càng lớn, cho tới khi có quy mô như hiện nay, xưởng sản xuất trước kia
cũng biến thành một công ty chuyên chế tạo những loại dụng cụ sinh hoạt.
Nhìn thấy Tô Nhạc, hai
người có chút mất tự nhiên, họ biết tính cách con trai mình, ngày đó bọn họ rất
hài lòng về Tô Nhạc, cũng tin tưởng Tô Nhạc sẽ làm tốt vai trò bà chủ gia đình.
Chỉ không ngờ con trai nhà mình lại làm chuyện chân đạp hai thuyền, khiến cho
lớp già bọn họ thật mất mặt. Mà hoàn cảnh xem mặt hiện giờ lại để cho Tô Nhạc
nhìn thấy, bọn họ càng nghĩ càng khó xử.
“Chào cô chú.” Tô Nhạc
thấy khoảng cách giữa cô và bọn họ rất gần, đành phải đứng dậy bắt chuyện với
hai người, mặc dù trong lòng cô ghét bỏ Trang Vệ nhưng là một vãn bối, cô vẫn
tôn trọng bọn họ.
“Tiểu Nhạc à.” Bà Trang
xấu hổ cười cười: “Cháu cũng tới đây uống trà sao?”
“Vâng ạ, cuối tuần nên
cháu cùng bạn tới đây uố