
vạn phía trên khiến đáy lòng ông run rẩy, ông đã hỏi thăm về lý lịch của Tô
Nhạc, cô mới tốt nghiệp hơn một năm trước, vào làm trong một công ty liên
doanh, sau đó lại vì bị đồng nghiệp sao chép đồ án mà từ chức, tiếp đó lại chia
tay với cậu chủ nhà họ Trang, cuối cùng tới làm ở công ty đồ uống Bách Sinh
này, trong thời gian ngắn như thế, Tô Nhạc tìm đâu ra mười vạn tệ để trả cho
tổng giám đốc Kim Sở?
Tính cách Nữu Nữu thật
giống mẹ, Trầm Khai thở dài, lại bỏ tờ chi phiếu nhăn nhúm vào trong túi áo,
chậm rãi bước ra khỏi quán cà phê.
Xe chạy tới bên dưới nhà
trọ, Ngụy Sở giúp Tô Nhạc mở cửa xe, khi cô đang xuống xe, anh đột nhiên nói:
“Tô Nhạc, chúng ta hãy thử xem sao đi.”
Tô Nhạc dừng bước, quay
đầu nhìn Ngụy Sở đang đứng bên cạnh chiếc xe, nhướng mày: “Thử?”
Ngụy Sở gật đầu: “Thử xem
anh có thể làm bạn trai em hay không, anh bằng lòng có thời gian thử việc, thời
hạn ngắn hay dài do em quyết định.”
“Trước khi thử việc không
phải nên phỏng vấn sao?” Vẻ mặt Tô Nhạc không có gì khác thường, giống như chỉ
đang nói đến chuyện thời tiết.
“Như anh mà còn cần phỏng
vấn à?” Ngụy Sở triệt để phát huy sở trường da mặt dày vô địch của đàn ông:
“Anh có thể lái xe, có thể khiêng gạo, có thể trải giường, cũng có thể lau nhà,
lên được phòng khách xuống được phòng bếp, em muốn anh đi hướng Đông, anh sẽ
không đi hướng Tây, em muốn ra ngoài mua sắm anh sẽ đi cùng em, tuyệt đối là
người bạn trai tốt nhất được các tạp chí tuyển chọn.”
Tô Nhạc ngẩn người, không
ngờ một người như Ngụy Sở cũng có thể nói được những điều như vậy, một lát sau
cô mới cười khúc khích ra tiếng, vẫy tay: “Lại đây em bảo.”
Ngụy Sở bước mấy bước tới
trước mặt Tô Nhạc, cô khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ rất soi mói, nhìn từ
trên xuống dưới: “Ừ, thân thể khỏe mạnh, tuổi vừa tầm, dáng dấp cũng được.”
“Anh đang hưởng ứng lệnh
triệu tập làm bạn trai, không phải hưởng ứng lệnh triệu tập gia súc.” Ngụy Sở
để kệ Tô Nhạc quan sát, mặc dù bị lời nói của cô công kích nhưng vẫn ngoan
ngoãn đứng yên, nét mặt cũng không có vẻ thẹn quá hóa giận.
Tô Nhạc thoáng rung động
trong lòng, đột nhiên cười nói: “Được.” Nói xong, cô xoay người lên lầu.
Ngụy Sở chưa kịp phản ứng
xem chữ “được” kia có ý gì, khi không còn thấy bóng dáng Tô Nhạc nữa mới chợt
hiểu ra, anh vui mừng lấy điện thoại ra, gọi tới số một người bạn: “Đêm nay mấy
anh em ra ngoài uống một ly, tớ mời.”
Ngắt máy, Ngụy Sở vui rạo
rực nghĩ, cách mạng cuối cùng cũng có kết quả rồi, rốt cuộc cũng thành công
được một nửa, thật đáng mừng, cảm ơn ông trời.
Khác với sự vui mừng
không biên giới của Ngụy Sở, tâm trạng Tô Nhạc vô cùng phức tạp, cô đã qua cái
tuổi chỉ cần vài câu dỗ ngon dỗ ngọt là có thể rung động, Ngụy Sở đối với cô
rất tốt, cũng rất săn sóc, lúc đầu cô không suy nghĩ nhiều, nhưng cô cũng không
ngốc đến mức đến giờ còn không nhận ra tình cảm của anh. Cô không hiểu vì sao
nhân vật ưu tú như Ngụy Sở lại chú ý tới một người không tính là xuất sắc như
cô, thậm chí còn ngoan ngoãn nghe lời cô.
Chuyện cổ tích về hoàng
tử và cô bé lọ lem kết thúc ở lần thứ hai bọn họ gặp nhau, ai biết cuộc sống
sau này của hoàng tử và cô bé lọ lem sẽ như thế nào. Ngụy Sở được coi là hoàng
tử trong lòng phụ nữ, Tô Nhạc cô tuy không phải cô bé lọ lem nhưng cũng chẳng
với được tới đẳng cấp công chúa.
Cô đã từng do dự, đã từng
giả vờ như không biết, nhưng cô không phải người con gái không dám yêu không
dám hận, chỉ là, tiêu chuẩn về đàn ông của cô dựa trên thái độ đối với cuộc
sống ổn định sau này, Ngụy Sở đúng là có ưu điểm về cuộc sống ổn định này,
nhưng cũng còn rất nhiều ưu điểm thu hút những người phụ nữ khác.
Hoặc là trói người đàn
ông này đem về nhà mình, hoặc là để người phụ nữ khác câu anh ta đi, tâm trạng
của cô vô cùng phức tạp, nhưng khi nghe thấy Ngụy Sở nói bằng lòng có thời gian
thử việc, cô cũng hạ quyết tâm. Nếu sau này cô và Ngụy Sở chia tay, cô sẽ không
tìm tới cái chết, mà nếu Ngụy Sở thật sự yêu cô, chính cô cũng có cảm tình với
anh, vậy thì không thể để cho người phụ nữ khác trục lợi.
Cứ như vậy đi, đây là để
thử Ngụy Sở, cũng là để thử chính mình.
Đăng một chương tiểu
thuyết mới, Tô Nhạc không cảm thấy buồn ngủ, lại đăng thêm hai nghìn chữ nữa,
khiến cho độc giả đều kinh ngạc, hỏi xem cô có bị cái gì kích thích hay không,
cô đọc từng dòng hồi âm đáng yêu phía dưới, cười ra tiếng. Nhìn đồng hồ, sắp
rạng sáng đến nơi, cô trả lời một vài phản hồi rồi tắt máy tính, nằm lên giường.
Tiện tay với lấy điện
thoại trên đầu giường, trong đó có ba tin nhắn.
[Vừa rồi anh đi uống rượu
cùng mấy người bạn, phát hiện rượu cũng tăng giá rồi.'>
[Phòng tranh đang triển
lãm mấy bức tranh châm biếm rất thú vị, anh sẽ mua vé, ngày mai đưa cho em.'>
[Em ngủ rồi à? Ngủ ngon
nhé ^_^'>
Người gửi ba tin nhắn này
đều là Ngụy Sở, Tô Nhạc bỗng nhiên nhớ ra hiện giờ dường như mình không thể coi
như không thấy nữa, cô suy nghĩ một chút, gửi lại một câu [Vâng, chúc ngủ ngon,
anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút nhé.'>
“Cạch!” Ngụy Sở đặt chai
rượu lên bàn: “Một