
ạc cười đùa với nhân viên của anh, còn những nhân viên của
anh cũng vô cùng thân mật với Tô Nhạc, ngay cả khi anh xuất hiện ở cửa phòng
cũng không ai phát hiện ra. Là một tổng giám đốc, anh nên thở dài vì chính mình
bị coi như không tồn tại, là một người đàn ông, anh nên tự hào về sức hút của
người mình yêu.
Cuối cùng cũng có người
tinh mắt phát hiện ra sếp lớn nhà mình đang đứng ở cửa, vì vậy vội vàng ho một
tiếng nói: “Chào sếp.”
Những người vốn đang cười
đùa lúc này cũng im bặt, quay đầu nhìn về phía cửa, những người vốn đang vụng
trộm lên mạng hay lười nhác ngồi không toàn bộ đều ngồi thẳng nghiêm chỉnh, chỉ
còn lại một mình Tô Nhạc cầm bản phác thảo thiết kế đứng tại chỗ.
“Hiện giờ cũng không còn
sớm nữa, nếu mọi người không còn việc gì khác thì nhanh tan tầm đi.” Ngụy Sở
cười cười, sau đó nói với Tô Nhạc: “Tô Nhạc, bây giờ em có bận không, nếu không
bận, anh đưa em về.”
Mấy người ở đây đều trao
đổi với nhau một ánh mắt, đồng loạt đứng lên, tỏ vẻ chính mình không còn việc
gì nữa, phải về nhà, chưa tới một phút đồng hồ sau, bên cạnh Tô Nhạc ngay cả
nửa người cũng không thấy nữa. Nhìn bản thảo trong tay, lại nhìn Ngụy Sở đang cười
dịu dàng đứng ở cửa, Tô Nhạc bất đắc dĩ gật đầu: “Đi thôi.”
Hai người cùng nhau xuống
lầu, gặp phải một người không ngờ tới, Tô Nhạc bình tĩnh nhìn người đàn ông xa
lạ trước mặt, im lặng không nói gì.
“Tổng giám đốc Trầm.”
Ngụy Sở khách khí bắt chuyện với Trầm Khai, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt Tô Nhạc rồi
mới nói: “Hiện giờ đã là giờ tan tầm, có chuyện gì xin đợi tới giờ hành chính.”
“Nữu Nữu, nói chuyện với
bố một lúc đi.” Trong giọng nói của Trầm Khai có chút cầu xin, gương mặt vốn
không thân thiết kia cũng có thêm vài phần đau buồn: “Bố biết mấy năm nay bố đã
sai, bố không có ý gì khác, chỉ muốn nói với con mấy câu thôi.”
Tô Nhạc nhìn đồng hồ đeo
tay, dửng dưng nói: “Được, chúng ta có một tiếng để nói chuyện.” Nói xong, cô
đột nhiên lại nói: “Tôi đi cũng với tổng giám đốc Ngụy, chắc ông cũng không để
ý chứ.” Có nhiều người ở đây, có lẽ người cha này của cô cũng không đến mức nói
ra những lời quá đáng.
Ngụy Sở hiểu ý Tô Nhạc,
tuy làm một cái bóng đèn không phù hợp với phong cách của anh, nhưng những thứ
như phong cách này, trên con đường theo đuổi bà xã đầy cam go cũng chỉ là phù
vân không có thực, nhìn được nhưng không sờ được.
Trong quán cà phê, Tô
Nhạc thả mấy viên đường vào trong cốc, nhưng không có ý định cầm lên uống, chỉ
nghe Trầm Khai nói gì đấy về hối hận, đấu tranh. Chờ Trầm Khai nói xong, Tô
Nhạc mới gật đầu: “Được rồi, những thứ này tôi đều đã biết.”
Trầm Khai nhìn vẻ mặt
lạnh nhạt của Tô Nhạc, trái tim lạnh dần. Không có những trách cứ, giận dữ,
hoặc khổ sở như ông đã dự tính, sự bình tĩnh này còn đáng sợ hơn tất cả.
Hoặc một người cha như
ông, ở trong lòng con gái vốn chưa từng tồn tại, vì vậy cũng không có chút địa
vị nào.
Ông ngẩng đầu nhìn về
phía Ngụy Sở, đột nhiên mở miệng nói: “Tôi biết cậu thích Nữu Nữu, nhờ cậu sau
này chăm sóc con bé, đừng làm chuyện vô liêm sỉ như tôi, cuối cùng tự tìm lấy
kết cục này.”
Trầm Khai vừa nói ra như
vậy, vẻ mặt Tô Nhạc khẽ thay đổi, nhưng Ngụy Sở vẫn duy trì phong độ: “Cảm ơn
tổng giám đốc Trầm nhắc nhở, cho dù ngài không nói tôi vẫn sẽ chăm sóc cô ấy
thật cẩn thận.”
Tô Nhạc nghiêng đầu, đưa
mắt nhìn Ngụy Sở, anh có cần phải đồng ý một cách thuận miệng như thế không?
Trầm Khai nghe ra trong
lời nói của Ngụy Sở có sự che chở Tô Nhạc và vẻ bất mãn đối với mình, ông cười
khổ một cái, không biết nên vui mừng hay nên cảm thấy xấu hổ. Đối với Tô Nhạc
mà nói, ông chỉ là một người cha xa lạ và vô trách nhiệm mà thôi, những lời ông
vừa nói quả thật chẳng có bao nhiêu tư cách, còn Ngụy Sở dùng thái độ đó đối
với ông cũng không trách được.
Ông cũng hơi cảm thấy may
mắn vì Ngụy Sở dùng thái độ đó với ông, ít nhất điều đó cũng chứng tỏ Ngụy Sở
thật lòng quý trọng Tô Nhạc.
“Nữu Nữu, năm đó bố…”
Trong lòng Trầm Khai vô cùng hối hận, nếu năm đó ông không ly hôn với Tô Nguyễn
Tú, cuộc sống có lẽ sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều, có con gái giỏi giang, có
người vợ dịu dàng, năm đó ông phát điên thế nào mới biến chính mình thành bộ
dạng thế này ?
Tô Nhạc uống một ngụm cà
phê, hơi đắng, cô cười dửng dưng: “Chuyện năm đó của ông và mẹ tôi, tôi không
có tư cách bàn luận, đáng tiếc hiện giờ ông lại không có tư cách tìm mẹ tôi ôn
lại chuyện ngày xưa nữa, ông cứ đi làm sếp lớn của ông đi, tôi và mẹ tôi sống
rất tốt, mời ông đừng tới quấy rầy.”
Khóe môi Trầm Khai run
run, nhìn vẻ mặt con gái không vui không giận trước mặt, không cách nào nói ra
lời.
“Buổi tối tôi còn có việc
phải làm, hoan nghênh tổng giám đốc Trầm hợp tác với Bách Sinh chúng tôi trong
tương lai.” Tô Nhạc gật đầu, đứng lên, đi tới quầy bar thanh toán.
Ngụy Sở nhìn bóng lưng Tô
Nhạc, ánh mắt hướng về phía vẻ mặt chán nản của Trầm Khai: “Ông Trầm, tôi cũng
phải đi rồi, xin lỗi không tiếp chuyện được.”
Lẻ loi ngồi lại bàn uống
cà phê, Trầm Khai lấy tờ chi phiếu có rất nhiều nếp nhăn kia ra, con số mười