
thu dọn tàn cuộc.
Nghĩ tới những loại cực
khổ mà mẹ con Tô Nhạc đã phải trải qua, Trần Húc nhìn Trầm Khai một cách khinh
thường, thủng thẳng nói: “Tổng giám đốc Trầm và phu nhân của ngài mau trở về
đi, một người cha như ngài thật sự để vãn bối chúng tôi xem đủ rồi.”
Vẻ mặt Trầm Khai lại càng
khó xử, nhưng ngoại trừ nghe theo cũng không còn biện pháp nào khác, ông ta
nhìn cánh cửa văn phòng tổng giám đốc đang đóng chặt, thấp giọng nói: “Là tôi
có lỗi với mẹ con bọn họ.” Nói xong, ông ta trả lại mười vạn tệ cho Trần Húc.
Trần Húc không nhận mà
nói: “Nếu tổng giám đốc Trầm không cần mười vạn tệ này có thể ném vào thùng
rác, tuy Tô tiểu thư cũng không dư dả, nhưng mười vạn tệ này vẫn có thể tự làm
ra. Cho dù Tô tiểu thư không có mười vạn tệ này, trong mắt tổng giám đốc của
chúng tôi, số tiền này cũng không đáng là gì, chúng tôi đã xuất ra ngoài, sẽ
không nhận lại.”
Những người bình thường
càng nhã nhặn, đôi khi nói lại càng khó nghe, Trần Húc chính là một người như
thế, anh nhìn sắc mặt Trầm Khai hết đỏ lại trắng, hết trắng lại hồng, cũng chỉ
ung dung đẩy kính mắt lên mũi.
Trầm Khai buồn bã cúi
đầu, xoay người đi về phía thang máy, bóng lưng thoạt nhìn có vẻ rất cô đơn,
mệt mỏi.
Trần Húc hạ tầm mắt cười
nhạt, nếu sớm biết sẽ thế này, năm đó không biết ông ta sẽ làm gì.
Không lâu sau, Lưu Phân
đang khóc sướt mướt cũng được bảo vệ rước ra ngoài, Trần Húc xoay người nhìn
cửa phòng tổng giám đốc đang đóng chặt, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không
đẩy cửa đi vào.
Nếu đại ca có thể nhân cơ
hội này để tăng tốc, kéo gần khoảng cách với Tô Nhạc thì cũng là một chuyện
tốt.
Chỉ là, có một người cha
như vậy, tuổi thơ của Tô Nhạc cũng coi như bất hạnh.
“Vừa rồi cảm ơn anh, số
tiền đó ngày mai em sẽ gửi lại cho anh.” Tô Nhạc ngồi xuống sô pha, uống một
ngụm trà đã hơi nguội lạnh, sau đó mới cảm thấy cơn giận chậm rãi tan đi, cô
day trán, ngả người dựa vào sô pha, khi nhìn thấy chiếc máy tính bên cạnh, ánh
mắt khẽ thay đổi.
“Không có gì, em đừng
khách sáo như vậy.” Ngụy Sở thấy tâm trạng Tô Nhạc không tốt, vì vậy nói: “Về chuyện
công việc, buổi chiều hãy bàn tới đi, chỗ anh có mấy quyển tiểu thuyết bán chạy
trong năm nay, em có muốn đọc không?”
Tô Nhạc cười lắc đầu:
“Không cần, chỉ là bất ngờ gặp một người xa lạ mà thôi, em ngồi một lát rồi sẽ
bắt đầu công việc, về phần bản kế hoạch, em đã sửa lại một số chi tiết, các anh
xem qua đi, nếu có gì không thỏa đáng có thể đề xuất.”
“Chuyện công việc nói lúc
nào cũng được.” Ngụy Sở thở dài, cầm lấy cốc trà trước mặt Tô Nhạc: “Em ngồi
một lát đi, anh đi đổi ly trà khác cho em.”
Tô Nhạc nhìn cánh cửa đã
đóng lại lần nữa, ngón trỏ tay phải chạm tới chuột cảm ứng trên chiếc máy tính,
màn hình vốn đang đen sì đột nhiên sáng lên. Cô thu nhỏ trang web lại, lộ ra
màn hình quen thuộc. Hình ảnh này quen thuộc, nhưng đó không phải trọng điểm mà
cô quan tâm, điều khiến cô ngạc nhiên nhất là dưới gốc cây Ngô Đồng kia có một
bóng người quen thuộc, tuy khuôn mặt không rõ ràng như cô vẫn có thể nhận ra
người kia là ai.
Từ góc độ này nhìn lại,
tấm ảnh này hẳn là do người ta đã chụp lén, đây là trùng hợp hay ai đó cố ý? Cô
nghĩ, không có người con gái nào nhìn thấy chính mình xuất hiện trên màn hình
máy tính của người khác mà có thể thờ ơ.
Chuyện này giống như một
người đột nhiên phát hiện trong ví của mình có thêm một trăm tệ, nhưng lại
không biết từ đâu tới, nên tỉnh bơ đút vào túi hay để sang một bên chờ chủ nhân
đến tìm mới tốt.
“Cạch”, cốc trà được đặt
xuống trước mặt Tô Nhạc, khi ánh mắt Ngụy Sở rơi xuống màn hình máy tính trước
mặt Tô Nhạc, nụ cười trên mặt biến mất, nhưng nhìn vẻ mặt của Tô Nhạc vẫn bình
thường, anh liền tiếp tục cười nói: “Chiếc máy tính này em còn dùng không, bên
trong anh có lưu một số tài liệu, có lẽ lát nữa sẽ dùng đến.”
“Chiếc máy tính này là
của anh?” Tô Nhạc ngẩng đầu nhìn Ngụy Sở, ánh mắt thay đổi, lập tức nói: “Thật
xin lỗi, em không biết anh cần đến nó.”
“Không sao, có lẽ Trần
Húc quên mất thôi.” Ngụy Sở cười đóng chiếc máy tính lại, để lên bàn làm việc
của mình, rồi xoay người lấy hai quyển tiểu thuyết đặt trước mặt Tô Nhạc. Tô
Nhạc liếc mắt nhìn, là hai quyển sách mới của hai tác giả mà cô thích nhất. Mở
một quyển trong đó ra, là ấn bản có chữ ký, cô mở to hai mắt ngạc nhiên, cô nhớ
vị tác giả này rất lười nhác, rất ít khi ký sách, vì vậy, để lấy được sách có
chữ ký của cô ấy không dễ dàng, ngay cả cô cũng phải nhờ Đông nhờ Tây mới có
thể lấy được.
Nhưng thói đời là thế, kẻ
có tiền có gì mà không làm được, vì vậy, Tô Nhạc chỉ nghĩ Ngụy Sở có hứng thú
với sách của hai tác giả này, dùng thế mạnh của mình để cầm được tới tay. Chỉ
là, quyển sách có vẻ rất mới, không có dấu vết như đã từng đọc qua, không biết
vì Ngụy Sở bận quá chưa kịp đọc hay bởi vì có thói quen nâng niu sách vở.
“Nếu em thích hai quyển
sách này thì cầm về đi, dù sao anh cũng chỉ đặt trên giá, bình thường rất ít
khi đọc.” Ngụy Sở thấy Tô Nhạc nhìn chữ ký trên trang bìa mà thất thần, liền mở
miệng nói vậy.